Ngô Bình: “Lâu vậy rồi, thần yêu còn sống không?”
Chủ nhân của sấm sét: “Sống chứ, vì thế chúng ta cần tìm một người có thể nhận được sức mạnh của ta và còn phải nhận được truyền thừa của Chân Hoàng. Chỉ có người như vậy thì mới đánh bại được thần yêu”.
Lời nói của chủ nhân của sấm sét đã thay đổi suy nghĩ của Ngô Bình về Cửu Lôi Tiên Vực. Thì ra mọi tin đồn đều sai, rõ ràng đã có người cố tình tuyên truyền thông tin sai lệch.
Anh nói: “Chủ nhân của sấm sét, vậy thì Thiên bia là truyền thừa của ông và Chân Hoàng cố tình để lại cho người đời sau à?”
Chủ nhân của sấm sét: “Đúng thế, chỉ ai lĩnh ngộ được truyền thừa của chúng ta thì mới có thể hỗ trợ chúng ta chém thần yêu được”.
Ngô Bình cười trừ nói: “Ông đánh giá tôi cao quá rồi, dù tôi nhận được truyền thừa thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của thần yêu đâu”.
Chủ nhân của sấm sét: “Không, cậu làm được mà”.
Ngô Bình trố mắt ra hỏi: “Tôi làm được ư?”
Chủ nhân của sấm sét: “Chắc chắn cậu cũng đã lấy được truyền thừa của Chân Hoàng, một khi vào lôi nhãn thì sức mạnh của Chân Hoàng sẽ được kích hoạt, thêm sức mạnh của lôi nhãn nữa thì cậu sẽ dễ dàng luyện hoá được thần yêu thôi”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới ý thức được việc mình cần làm là luyện hoá thần yêu, chứ không phải giết nó.
“Chủ nhân của sấm sét, sao ông và Chân Hoàng chỉ áp chế thần yêu mà không giết nó?”
Chủ nhân của sấm sét: “Nếu chỉ giết thì quá dễ, Chân Hoàng hi vọng có người luyện hoá được nó để có được sức mạnh phi phàm của nó”.
Ngô Bình thở dài nói: “Hi sinh một Chân Hoàng chỉ để luyện hoá một thần yêu thì có đáng không?”
Chủ nhân của sấm sét trầm mặc vài giây rồi nói: “Ngày xưa, Chân Hoàng thấy không thể qua được kiếp nạn nên mới chấp nhận hi sinh để giúp ta trấn áp thần yêu”.
Ngô Bình: “Vì thế, thật ra luyện hoá thần yêu cũng không phải một việc quá khó”.
Chủ nhân của sấm sét: “Đúng thế, sức mạnh của Chân Hoàng và ta đều ở trong lôi nhãn, có chúng ta trấn áp rồi thì gần như thần yêu không thể phản kháng lại. Nhưng cậu muốn luyện hoá nó thì ít nhiều cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu luyện hoá thất bại thì có thể sẽ bị nó hấp thu ngược”.
Ngô Bình: “Chủ nhân của sấm sét, có phải nếu tôi tiếp tục tu luyện thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn không?”
Chủ nhân của sấm sét: “Không, cái này không liên quan đến cảnh giới của cậu đâu. Cảnh giới của cậu có cao đến mấy thì cũng chẳng là gì với ta và Chân Hoàng cả. Thứ ảnh hưởng đến kết quả thành công của cậu chính là vận mệnh”.
Ngô Bình: “Vì thế giờ tôi đi luôn hay để đến sau này cũng không có gì khác biệt”.
Chủ nhân của sấm sét: “Cậu có muốn thử không?”
Ngô Bình: “Ông nói cho tôi biết nếu thành công thì tôi sẽ được gì trước đi”.
Chủ nhân của sấm sét: “Đầu tiên, cậu sẽ nhận được sức mạnh của Chân Hoàng, sức mạnh này sẽ giúp cậu áp chế sức mạnh của thần yêu trong cơ thể. Chờ khi nào tu vi của cậu đột phá lên cao hơn thì sẽ chính thức có được sức mạnh truyền thừa của Chân Hoàng và hấp thu triệt để sức mạnh của thần yêu”.
Ngô Bình: “Thế thì luyện hoá thần yêu là một quá trình dài, chứ không phải một phát ăn ngay”.
Chủ nhân của sấm sét: “Ừm, quá trình này có thể đi theo cậu đến hết đời”.
Ngô Bình: “Thế ông thì sao?”
Chủ nhân của sấm sét: “Khi nào thần yêu với cậu hợp nhất thì nhiệm vụ của ta coi như xong”.