Phải biết rằng khi xưa Ngô Bình tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng quyết cũng chỉ có tám Thần Khiếu và chín Linh Khiếu. Hoàng Cực Kinh này nâng số lượng Linh Khiếu và Thần Khiếu lên không chỉ gấp mười lần!

Sau khi trời sáng, anh đã khơi thông hai mươi tư điểm Linh Khiếu. Thấy không còn sớm nữa, anh lặng lẽ trở về chỗ ở của mình.

Mới sáng sớm, Liễu Cương đã tới tìm anh, cười nói: “Tiểu Bình, chuẩn bị xong chưa? Cha bảo anh dẫn em tới phủ Hạ Vương”.

Ngô Bình: “Tiểu công chúa kia lại bày sạn tỉ võ nữa rồi ạ?”

Liễu Cương: “Chứ còn gì nữa. Vừa có người bị cô ta đánh tàn phế rồi. Hì hì, cô gái này đáng sợ thật. Tiểu Bình, nhất định em phải đánh bại cô ta đấy”.

Ngô Bình cười hỏi: “Anh Cương không thử sức à?”

Liễu Cương cười khan: “Anh không thử đâu, đánh không lại”.

Ngô Bình: “Tình hình bây giờ loạn đến thế này mà phủ Hạ Vương vẫn tổ chức tỉ võ”.

Liễu Cương: “Phủ Hạ Vương buộc phải mau chóng tìm Hạ Vương kế nhiệm, nếu không sẽ không giữ được thành Hạ Vương. Tiểu Bình, Tử Lôi Oanh Thiên Quyết của em đã luyện tới tầng thứ mười chưa?”

Ngô Bình: “Vừa đột phá ạ”.

Mắt Liễu Cương sáng lên: “Giỏi quá! Tiểu Bình, đi thôi, anh muốn mở mang tầm mắt, xem thử uy lực Tử Lôi Oanh Thiên Quyết của em thế nào”.

Tu vi của Liễu Cương còn không bằng Liễu Nhan, anh ấy mới luyện Tử Lôi Oanh Thiên Quyết đến tầng thứ tư thôi, thua xa Ngô Bình. Anh ấy bảo Ngô Bình thi triển công pháp thật ra là vì không tin Ngô Bình đã luyện được đến tầng thứ mười.

Ngô Bình không từ chối, anh cần phải thi triển ra một ít thực lực của mình vào thời gian và địa điểm thích hợp.

Hai người tới một vùng đất hoang vắng, Ngô Bình đứng trên không chưởng xuống, một đạo sấm sét màu tím hoá thành một con rồng điện màu tím gầm vang rồi bay vút lên trời, vô cùng hoành tráng.

Liễu Cương vô cùng chấn động, thản thốt: “Lợi hại! Tiểu Bình, anh thấy Tử Long Chưởng của cha còn không khí thế bằng chưởng này của em đấy”.

Ngô Bình nói: “Chắc chắn là em không thể sánh bằng sư tôn rồi. Đúng rồi anh Cương, Dạ Cuồng Đồ kia ở Cửu Lôi tiên bảng xếp hạng không bằng anh. Hắn có thể lên bảng, chắc em cũng lên được nhỉ?”

Liễu Cương: “Đương nhiên là được rồi. Tiểu Bình, em muốn lên bảng à?”

Ngô Bình: “Được không ạ?”

Liễu Cương: “Đương nhiên là được. Cách để lên bảng nhanh nhất là tìm một người trên đó để khiêu chiến. Chỉ cần đánh bại được người đó thì có thể thay thế vị trí của hắn. Người trên Cửu Lôi tiên bảng có đặc quyền, ví như có thể vào Lôi Hải tu hành, vào Lôi Thành khám phá…”

Ngô Bình: “Ồ, còn được vào Lôi Thành khám phá ạ?”

Liễu Cương: “Ừm, tuy Lôi Thành bị Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn nắm giữ nhưng người ngoài cũng có thể vào đó”.

Ngô Bình cười nói: “Thế em đi khiêu chiến Dạ Cuồng Đồ luôn”.

Liễu Cương: “Được. Hôm nay chúng ta tới tỉ võ, thắng tiểu công chúa xong thì anh dẫn em đi khiêu chiến Dạ Cuồng Đồ. Tên Dạ Cuồng Đồ này ngày thường hống hách lắm, nghe nói hắn còn muốn khiêu chiến cả anh. Hì hì, Tiểu Bình, em đánh chết hắn luôn là tốt nhất”.

Việc này đúng với ý muốn của anh, Ngô Bình hỏi: “Đánh chết cũng không sao ạ?”

Liễu Cương hừ một tiếng: “Có sao được chứ? Kẻ bị người khiêu chiến đánh chết nhiều lắm, ai cũng không nói gì được. Dù sư tôn của Dạ Cuồng Đồ ra mặt thì em vẫn còn cha anh chống lưng, không cần phải sợ”.

Hai người bàn bạc xong thì tới phủ Hạ Vương trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play