Phía trước phủ Hạ Vương người đông như chảy hội, vì người muốn đến khiêu chiến công chúa của vương phủ quá đông, thậm chí bên ngoài còn xếp cả hàng dài. Nhưng cùng với đó, liên tục có người được khiêng từ trong phủ ra, xem chừng đều là người bị công chúa đánh bại.
Liễu Cương dứt khoát đẩy Ngô Bình lên vị trí đầu tiên, sau đó cho những người phía sau ít tiền để bịt miệng họ. Dẫu sao vào khiêu chiến sớm hơn hay muộn hơn một chút với họ cũng không có ảnh hưởng gì.
Loáng cái đã đến lượt Ngô Bình, anh được một người trông giống quản giá gọi vào, sau đó anh đi hết một cái sân rồi vào trong một sân đấu võ.
Có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang đứng ở đây, hiện đang uống trà do nha hoàn mang tới.
Thấy lại có người đến, thậm chí cô ấy còn chẳng thèm nhìn kỹ mà nói luôn: “Ra tay đi!”
Ngô Bình quan sát cô gái thì thấy cô ấy khoảng 19, 20 tuổi, mang nét đẹp cổ điển, đôi mắt sáng ngời và có một khí chất đặc biệt khiến ai đã nhìn thì khó mà quên được.
Anh bước tới gần cô gái rồi chắp tay nói: “Trương Huyền Bình xin được thỉnh giáo công chúa”.
Cô gái vung tay lên, không gian xung quanh Ngô Bình bắt đầu trở nên vặn vẹo rồi tạo thành một luồng sức mạnh tấn công anh, song với anh mà nói thì nó chỉ như một cơn gió nhẹ, không thấm vào đâu.
Cô gái cứ ngỡ có thể đánh bại Ngô Bình một cách dễ dàng như những người khác, ai dè anh vẫn đứng yên, cô gái bắt đầu nổi hứng rồi nói: “Tôi là Hạ Sở Sở, anh là người thứ ba trong ngày hôm nay có thể đứng vững trước Không Hoàn Lực của tôi, hơn nữa anh còn đứng vững hơn hai người trước”.
Ngô Bình: “Quá khen!”
Hạ Sở Sở: “Vì thế tôi sẽ đấu thật nghiêm túc với anh”.
Ngô Bình: “Mời!”
Hạ Sở Sở vòng tay qua người, xung quanh lập tức xuất hiện một luồng chân lực ảo diệu rồi hình thành lực tràng đáng sợ.
Song, sức mạnh ấy mới chạm vào Ngô Bình thì đã vỡ tan, Hạ Sở Sở ngẩn ra nói: “Anh có thể phá vỡ lãnh vực Hoàng Giả của tôi!”
Ngô Bình: “Lãnh vực của cô có thiếu sót nên mới dễ bị phá như thế”.
Anh vừa nói dứt câu thì đã thi triển lãnh vực của mình, đây chỉ là một chiêu thức trong Hoàng Cực Kinh, chân lực toả ra gây cản trở cho hành động của kẻ địch.
Ngay sau đó, Hạ Sở Sở đã thấy toàn thân cứng đờ, không thể cử động, cô ấy ngạc nhiên nói: “Anh có chân lực ư?”
Ngô Bình bước tới gần cô ấy hơn rồi thờ ơ nói: “Công chúa, cô thua rồi”.
Hạ Sở Sở vui vẻ nhận thua: “Ừm, tôi thua rồi!”
Ngô Bình thu lãnh vực lại, Hạ Sở Sở nói: “Trương công tử, mời đi theo tôi”.
Ngô Bình đi theo Hạ Sở Sở tới một đại điện, có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở đây.
Ông ấy nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu đến rồi à?”
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên hỏi: “Ông là?”
Người đàn ông: “Tôi là Hạ Vương, tối đó, cậu đã hấp thu được khá nhiều hoàng khí ở giếng Hoàng Khí”.
Ngô Bình không ngờ có người biết chuyện tối hôm đó, nhưng tại sao không ra ngăn cản anh?
Anh vội nói: “Hôm đó, tôi tò mò muốn xem hoàng khí là gì, mong Hạ Vương thứ tội”.
Người đàn ông cười hỏi: “Thế cậu đã biết chưa?”
Ngô Bình: “Hoàng khí này không tinh thuần, bên trong chứa tinh khí Yêu đạo, nếu tu sĩ bình thường hấp thu rồi luyện hoá nó thì sống không tới năm năm tuổi”.