Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: “Ông từ nơi nào tới, Linh Xuyên là nơi nào mà ông dám hoành hành?”

Ngô Bình bay lên trời và biến thành một người khổng lồ nghìn mét, hàng chục ánh sáng thần thánh xuất hiện sau lưng anh, khí thế của anh không yếu hơn so với Minh Huyết lão tổ.

“Là Lý cung chủ!”. Ánh mắt tu sĩ và dân chúng sáng lên, hy vọng Ngô Bình có thể đánh bại Minh Huyết lão tổ.

Minh Huyết lão tổ hừ lạnh: “Tên nhóc kia, ai cho cậu lá gan đối đầu với ta? Mau quỳ xuống xin tha, lão tổ có thể tha không giết cậu!”

Ngô Bình: “Chỉ giỏi khoác lác! Chém cho ta!”

“Ầm!”

Một tia sấm sét nổ vang, anh sử dụng sức mạnh nghịch thiên tầng thứ chín, chân thân đầy ánh kiếm, anh lao thẳng về phía Minh Huyết lão tổ.

Thực lực hiện tại của anh đã có thể đấu ngang tay với Đạo Quân sơ kỳ, nhưng Minh Huyết lão tổ hiển nhiên còn chưa đạt tới cảnh giới Đạo Quân.

“Ầm!”

Với một cú đấm, ánh kiếm đan xen với sấm sét, Minh Huyết lão tổ bị một cú đấm đánh bay ra khỏi đám mây máu, lộ ra hình dáng thật. Hóa ra lão là một bộ xương nhuốm máu, một con quái vật đã tu luyện thành tinh!

“Ta còn tưởng rằng ông là vật gì, hóa là một bộ xương khô, cút đi!”

Ngô Bình chộp lấy Minh Huyết lão tổ, sức mạnh nghịch thiên của anh khiến lão không thể động đậy, sau đó anh tung một cú đấm vào người lão.

“Ầm ầm ầm!”

Sau ba cú đấm, Minh Huyết lão tổ đã bị đánh thành từng mảnh và chỉ còn một cái đầu được anh giữ trong tay.

Cái đầu lâu hét lên: “Thượng tiên, xin tha cho tôi!”

Ngô Bình cười lạnh: “Với tu vi này của ông giết đi thì tiếc, dùng luyện đan thì tốt hơn”.

Nói xong, anh trực tiếp lấy ra lò luyện Minh Thần, đẩy đầu lâu vào. Lập tức lò luyện Minh Thần rung động kịch liệt, sau đó phun ra một lượng lớn Thần Đan và Nguyên Đan, Thần Đan dùng để nuôi thần hồn, Nguyên Đan bồi bổ thân thể, đều là thứ đại bổ.

Anh đưa mấy trăm nghìn viên Nguyên Đan và một trăm nghìn viên Thần Đan cho Linh Vi để cho đệ tử kiếm cung dùng, nâng cao tu vi.

Ngô Bình chém Minh Huyết lão tổ xong liền thấy có vài bóng người bay tới. Họ nhìn Ngô Bình, hỏi: “Anh có thấy một đám mây máu bay qua không?”

Người vừa nói là một cô gái mặc váy dài màu xanh, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng trên mặt có sát khí khiến nhìn hơi hung dữ.

Ngô Bình: “Có gặp”.

Cô gái hỏi: “Nó đi đâu rồi?”

Ngô Bình: “Chắc là chết rồi”.

Cô gái ngẩn ra: “Chết rồi? Không thể nào! Minh Huyết lão tổ tu vi cao thâm, là lão yêu nghìn kiếp, Đạo Quân chưa chắc đã áp chế được lão. Tại Linh Xuyên nhỏ bé này, ai có thể gi ết chết lão chứ?”

Ngô Bình: “Cái đó tôi không rõ, cô có thể hỏi người khác”.

Cô gái hiển nhiên không tin, khẽ nhíu mày nói: “Đạo hữu, đừng đùa tôi. Chúng tôi là người của Trảm Yêu Các, chuyến này đến đây để giết Minh Huyết lão tổ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play