Ngô Bình: “Tôi nói rồi, lão chết rồi”.

Nam tu sau lưng cô gái tức giận nói: “Cái tên ăn nói linh tinh này đúng là ngứa đòn!”

Hắn nhận ra Ngô Bình không phải Thiên Tiên, liền tung một quyền nhắm ngay mặt Ngô Bình.

Ngô Bình đường đường là Nhân Hoàng, thiên tài lừng lẫy, thấy thế anh liền tức giận, cũng tung chiêu. Quyền của anh tung sau mà lại đến trước, trực tiếp quật lên mặt nam tu.

“Bốp!”

Nam tu bị đánh bay mấy trăm mét, lăn vài vòng rồi đáp thẳng xuống đất.

Phía dưới có rất nhiều tu sĩ thấy cảnh này, họ đều cảm thấy đối phương đang tìm chết.

“Đám ngu xuẩn từ đâu ra vậy, dám ra tay với cung chủ sao?”

“Ai biết. Cung chủ là người đã giết Minh Huyết lão tổ mà họ còn dám chọc giận, đúng là gan to bằng trời!”

Thấy bạn đồng hành bị Ngô Bình đánh, cô gái tức giận nói: “Anh dám làm người ta bị thương à!”

Vừa dứt lời sau lưng cô ta có một luồng ánh kiếm bay tới chém về phía Ngô Bình. Cô ta trực tiếp dùng phi kiếm chém giết, phương pháp tu luyện khác với kiếm hoàn của Ngô Bình.

Ngô Bình còn chẳng thèm nhìn, chỉ vồ một cái đã tóm luôn ánh kiếm. Ánh kiếm giãy giụa, biến thành một thanh đoản kiếm dài ba tấc, nó biến đổi không ngừng như vật sống.

Cô gái kinh ngạc: “Trả tiên kiếm cho tôi!”

Ngô Bình liếc nhìn nó và cảm thấy rằng thanh kiếm này không hoàn hảo, dường như nó đã phải chịu một vết thương tiềm ẩn nào đó.

Anh thản nhiên nói: “Tôi và các người không có ân oán gì, vì sao cô muốn dùng kiếm đả thương tôi?”

Cô gái nói: “Vì anh ra tay với đồng môn của tôi trước!”

Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Chỉ vì tôi nói sự thật mà đồng môn của cô lại ra tay với tôi?”

Cô gái tức giận nói: “Chẳng lẽ không phải do anh nói nhảm sao? Minh Huyết lão tổ lợi hại như vậy, làm sao có thể chết!”

Ngô Bình: “Minh Huyết lão tổ thì không thể chết sao? Dựa theo cách cô nói, hẳn là lão phải sống đến tận thế, cho dù trải qua kiếp nạn của thời đại cũng không thể chết?”

Cô gái không nói nên lời, tức giận nói: “Đồ già mồm cãi cố, anh đã nói Minh Huyết lão tổ bị giết, vậy thì nói cho tôi biết ai giết lão!”

Ngô Bình: “Cô muốn hỏi cái khác thì tôi thật sự không biết. Nếu cô muốn hỏi Minh Huyết lão tổ chết như thế nào thì tôi biết đấy”.

Cô gái: “Thế sao? Chẳng lẽ là do anh giết?”

Ngô Bình: “Ừm, mặc dù cô ngu ngốc, nhưng đoán không sai đâu”.

Cô gái sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: “Anh còn không phải Thiên Tiên, anh có thể giết Minh Huyết lão tổ sao?”

Ngô Bình: “Cô không tin tôi cũng không sao”. Nói xong, anh lắc cánh tay của mình, cái gọi là thanh tiên kiếm đã vỡ thành nhiều mảnh.

Cô gái kinh ngạc: “Anh dám phá tiên kiếm của tôi!”. Vừa nói, hai tay cô ta vung lên, xông về phía Ngô Bình.

Ngô Bình không có hứng thú đấu với cô ta, vì vậy anh đã giải phóng sức mạnh động thiên, trọng lực xung quanh đột nhiên tăng lên gấp vạn lần. Cô gái hét lên, cô ta và đồng môn bị đập mạnh xuống đất.

“Ầm!”

Nhóm người này đều bị đập xuống đất, miệng toàn đất cát. Cô gái thì đau đến mức mãi mới dậy được.

Ngô Bình đáp xuống cách đó không xa, cười nói: “Các người làm sao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play