Sở trường của Ngô Bình là y thuật và đan đạo nên anh bắt đầu từ hai lĩnh vực này, dung hợp những gì mình giỏi nhất. Trong ý thức của anh, ít nhất đã trải qua hàng nghìn năm, trải qua những lần cân nhắc đắn đo, cuối cùng anh tạo ra một môn thần thông, tên là thuật Âm Dương Sinh Tử!
Môn thần thông này kết hợp đan đạo, y thuật, kiếm đạo, một khi thi triển sẽ thanh trừ tạp chất trong nguyên thần, đồng thời loại bỏ độc tố trong cơ thể của đối phương. Thuật này không chỉ có thể cứu người mà còn có thể đấu với kẻ địch. Chỉ cần hơi biến đổi, nó sẽ có thể phong ấn tạp chất và độc tố vào thần hồn và cơ thể của đối thủ, khiến kẻ đó không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Anh vừa sáng tạo ra thần thông thì cuộc so tài đã bắt đầu. Những người ngồi ở ba hàng trước và là tu sĩ dưới Đại La đều có thể tham gia. Đã có mấy trăm người lên sân đấu xếp hàng kiểm tra.
Quá trình kiểm tra rất nhanh, thí sinh đặt tay lên mặt kính rồi thi triển thần thông. Đa số chỉ tầm ba đến năm giây là bên cạnh kính đã xuất hiện một dãy số, đó chính là điểm mà họ đạt được.
Đa số điểm rơi vào tầm hai ba trăm, những người được hơn ba trăm điểm không nhiều. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người chỉ đạt được vài chục, thậm chí chỉ mười mấy điểm.
Ngô Bình cũng không vội, anh quan sát điểm số của mọi người rồi hỏi: “Sư tôn, Dao Trì tổ chức cuộc so tài này làm gì vậy?”
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Dao Trì đang chọn thiên kiêu, nếu đạt được yêu cầu của bọn họ thì Dao Trì sẽ gả một công chúa cho người đó”.
Ngô Bình ngớ người ra: “Công chúa ạ?”
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Ừm. Vương Mẫu có bảy người con gái, trong đó có năm người đã có chồng, hơn nữa còn gả cho những thiên kiêu tuyệt thế. Thế nên một trong những mục tiêu của pháp hội Dao Trì là để kén chồng cho con gái của Vương Mẫu”.
Ngô Bình cười: “Con gái của Vương Mẫu thì chắc là nhiều tuổi lắm rồi nhỉ?”
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Thế thì không đâu. Con gái của Vương Mẫu được sinh ở những thời điểm khác nhau. Trước khi ra đời, bảy vị công chúa đều tu hành trong cơ thể mẹ, thế nên ai ai trong số các cô ấy cũng đều có tu vi cao thâm. Giống như Thất công chúa này, cô ấy ở trong bụng Vương Mẫu đến hai mươi lăm năm mới được sinh ra, tuổi tác cũng gần gần với con”.
Ngô Bình: “Cũng có nghĩa là nếu con biểu hiện xuất chúng thì rất có thể phải cưới con gái của Vương Mẫu ạ?”
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Đâu có dễ như vậy, con muốn cưới chưa chắc Vương Mẫu đã chịu gả. Nhưng nếu con cứ tiếp tục tài giỏi khiến người ta xuýt xoa thế này thì tiền đồ rộng mở”.
Ngô Bình vội nói: “Con chả mong!”
Tuy Vương Mẫu rất lợi hại nhưng anh và con gái của bà ấy không quen biết nhau, hơn nữa anh biết mọi sự đều có nguyên do. Làm không tốt biết đâu thật sự trở thành ở rể, thế chẳng phải thảm lắm sao?
Lam Hâm: “Sư đệ, đừng nghĩ nhiều, cứ lấy lợi ích trước mắt đã. Em không động lòng với ba mươi sáu tảng thiên thạch kia à?”
Ngô Bình cười: “Sư tỷ nói phải”.
Thấy người lên kiểm tra thần thông càng ngày càng ít, không cần phải xếp hàng nữa thì Ngô Bình mới bước ra.
Anh tới trước bảo kính Huyền Thông, người mặc áo bào bạc cười nói: “Cậu Lý có thể bắt đầu rồi”.
Ngô Bình đặt tay lên mặt kính, thi triển thuật Âm Dương Sinh Tử. Phải mất đến ba phút sau, mặt kính mới phát ra ánh sáng kỳ lạ, bên cạnh xuất hiện một dãy số dài.
Lúc mọi người nhìn thấy dãy số này đều kinh ngạc hô lên: “Sáu nghìn bảy trăm điểm! Không thể nào, không phải tấm kính này bị hư rồi đấy chứ?”
Trước Ngô Bình, người cao nhất chỉ đạt tới năm trăm hai mươi điểm, điểm của Ngô Bình gấp đến mười mấy lần, thật sự quá khủng khiếp!
Có người nói: “Bảo kính sẽ không sai đâu, điều này cho thấy thần thông của cậu Lý cực kỳ khiếp người. Không biết là môn thần thông thế nào mới có thể đạt được điểm số cao đến vậy!”