Ngô Bình nhìn thấy điểm số thì khẽ cười, anh sải bước trở về chỗ ngồi. Sau anh còn có một vài người tiến hành kiểm tra, nhưng tất cả đều không vượt qua nổi số lẻ của anh.

Lúc người cuối cùng kiểm tra xong, người mặc áo bào bạc cầm một danh sách, ông ấy nhìn quanh, cười nói: “Trong cuộc thi thần thông, người đứng đầu là cậu Lý Huyền Bình! Mời cậu lên nhận phần thưởng”.

Ngô Bình lấy hai quả bàn đào, sau đó tới giữa ba mươi sáu tảng thiên thạch, chẳng mấy chốc đã chọn được ba tảng.

Thu thiên thạch xong, người mặc áo bào bạc cười nói: “Cậu Lý, xin hãy giữ kỹ bàn đào, người có được nhiều bàn đào nhất sẽ có một phần thưởng đặc biệt”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.

Sau đó, người mặc áo bào bạc tuyên bố buổi tiệc tối chính thức bắt đầu.

Biểu hiện của Ngô Bình quá xuất chúng, có nhiều người tới chào hỏi anh, muốn kết bạn.

Lúc này, một người đàn ông có tròng mắt màu bạc ngồi ở hàng đầu tiên quay lại nhìn Ngô Bình, ông ta hừ lạnh: “Loài người hèn mọn, không thể để nó tiếp tục nổi trội nữa”.

Bên cạnh ông ta, một chàng trai tóc tím, mắt bạc đứng dậy nói: “Bố, con tới khiêu chiến nó, nhân cơ hội giết nó luôn. Nếu không, một khi để nó trưởng thành sẽ rất khó khống chế”.

Người đàn ông gật đầu: “Cũng được, con đấu đài sinh tử với nó đi. Cung Long Xà kia có lai lịch lớn, giết nó rồi đoạt cung Long Xà”.

“Rõ!”

Chàng trai sải bước đi về phía Ngô Bình rồi đứng lại trước mặt anh, bình tĩnh nói: “Tôi khiêu chiến anh!”

Ngô Bình nhìn hắn, trên người kẻ này chảy dòng máu thần, khí tức khá mạnh.

Anh thản nhiên hỏi: “Khiêu chiến tôi cũng được, nhưng phải nói rõ trước, nếu anh thua thì sao?”

Chàng trai lấy ra hai quả bàn đào, nói: “Thua thì hai quả bàn đào này cho anh!”

Ngô Bình lắc đầu: “Không đủ, tôi cũng có bàn đào, nó không thể thuyết phục được tôi”.

Chàng trai nhíu mày hỏi: “Anh muốn gì?”

Ngô Bình: “Ngoài bàn đào ra, cộng thêm một trăm tỷ đồng Thần Long nữa, anh dám không?”

Chàng trai thản nhiên nói: “Được. Tôi thua thì sẽ đưa bàn đào và một trăm tỷ đồng Thần Long cho anh. Nhưng nếu anh thua, tôi sẽ lấy hết mọi thứ của anh”.

Ngô Bình: “Như nhau, tôi cũng sẽ không khách sáo đâu”.

Chàng trai: “Ngày mai trước khi trời sáng, chúng ta gặp nhau ở đài sinh tử!”, nói xong hắn quay về chỗ ngồi của mình.

Lam Hâm: “Hắn là bán thần! Sư đệ, đừng xem thường hắn”.

Ngô Bình: “Sư tỷ yên tâm, chắc chắn em sẽ đánh bại hắn”.

Buổi tiệc bắt đầu được hơn nửa canh giờ thì người mặc áo bào bạc lên trước nói: “Các vị khách quý, sau đây xin mời Vương Mẫu giảng pháp!”

Vương Mẫu miệng vàng lời bạc, bắt đầu giảng giải đạo pháp, đến các vị Đạo Tổ cũng nghiêm túc lắng nghe, đây chính là trọng điểm của pháp hội Dao Trì, giảng pháp!

Ngô Bình chăm chú lắng nghe, thu hoạch được rất nhiều.

Vương Mẫu giảng pháp xong thì buổi tiệc cũng tàn, mọi người ai về nhà nấy nghỉ ngơi.

Trở về núi thần chưa bao lâu thì có một vị Đạo Quân tới chào hỏi. Phiêu Miểu Đạo Quân mời người đó vào phòng khách, người này tỏ thái độ muốn đặt cược cho Ngô Bình, lần này đến là để xác nhận thực lực của Ngô Bình, từ đó càng chắc chắn hơn với phán đoán của mình.

Nghe ông ấy nói vậy, Ngô Bình nói: “Tiền bối, có người đặt cược cho trận đấu giữa bọn tôi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play