Anh vừa nhìn đã nhận ra, những tảng đá đó là thiên thạch! Rất rõ ràng, số thiên thạch này cao cấp hơn nhiều so với tất cả thiên thạch cấp thần mà anh đã từng thấy!
Nhìn thấy thiên thạch, Ngô Bình và Lam Hâm đều thấy tim mình nhảy loạn.
Lam Hâm hỏi: “Sư tôn, chút nữa sẽ cược ngọc ạ?”
Phiêu Miểu Đạo Quân nói: “Ta cũng không rõ, cứ chờ xem”.
Dao Trì cũng đưa đến bánh trái điểm tâm cực kỳ ngon, Ngô Bình nhìn thấy bên cạnh không có ai liền hốt luôn cả đ ĩa cho vào Động Thiên, để dành cho Đỉnh Nhi với Khả Nhi nếm thử.
Bên cạnh anh có một cô gái đang độ xuân thì, từ lúc ba sư đồ Ngô Bình đến đây thì chính cô gái này cùng với vài nha hoàn nữa đã phục vụ cho bọn họ.
Cô ấy thấy Ngô Bình cất điểm tâm vào thì hơi nghiêng người, khẽ nói: “Thưa anh, phía sau còn rất nhiều, có cần tôi đi lấy thêm ít bánh trái không ạ?”
Ngô Bình tới đây giống như một thằng ngáo chưa trải sự đời, anh vội gật đầu: “Được được, cho tôi thêm ít nữa”, nói rồi đưa một chiếc nhẫn trữ đồ cho cô gái.
Cô gái khẽ cười gật đầu rồi quay người đi chuẩn bị.
Một lúc sau, cô gái trả lại nhẫn trữ đồ cho Ngô Bình. Ngô Bình nhìn lướt qua thì thấy cô gái đã lấy giúp anh hơn ba mươi đ ĩa bánh trái, còn có vài loại thức uống, mỗi thứ đều không ít.
Anh rất vui, lập tức thưởng cho cô ấy một trăm nghìn đồng Thần Long. Một trăm nghìn đồng Thần Long đối với một thị nữ là một số tiền cực lớn, cô gái vội cảm ơn.
Lúc này điệu múa đã kết thúc, các vũ cơ lui xuống, người mặc áo bào bạc nói: “Các vị, sau đây chúng ta sẽ tổ chức năm cuộc so tài, những vị có tu vi dưới Đại La đều có thể tham gia. Người đứng đầu cuộc thi thứ nhất sẽ nhận được hai quả bàn đào, còn có thể chọn cho mình ba trong số ba mươi sáu tảng thiên thạch này. Người đứng thứ hai có thể chọn hai tảng thiên thạch, người thứ ba có thể chọn một tảng thiên thạch”.
Nghe người đứng đầu không chỉ nhận được bàn đào mà còn có thể chọn ba tảng thiên thạch, Ngô Bình lập tức trợn tròn mắt, vội nghe xem người mặc áo bào bạc sẽ nói gì tiếp theo.
Người mặc áo bào bạc: “Cuộc thi đầu tiên là về thần thông! Phía trước có một tấm thạch kính, có thể chấm điểm thần thông. Người được điểm thần thông cao nhất chính là người đứng đầu trong phần so tài về thần thông”.
Nghe nói thi về thần thông, Ngô Bình liền thấy không nắm chắc, anh hỏi Phiêu Miểu Đạo Quân: “Sư tôn, thần thông thế nào sẽ được điểm cao ạ?”
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Thạch kính này tên là bảo kính Huyền Thông, có thể kiểm tra ra phẩm cấp uy lực của thần thông. Thần thông mà con thi triển ra có uy lực càng lớn, độ khó càng cao thì điểm càng cao”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Không biết Đại Mệnh Vận Thuật của con thế nào?
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Con đi thỉnh giáo Thiên Cơ lão tổ, có thể ông ấy có thể giúp được con đấy”.
Thế nên anh tới bên cạnh Thiên Cơ lão tổ, khẽ chắp tay chào rồi hỏi: “Tiền bối, thần thông như thế nào có thể khiến bảo kính Huyền Thông cho điểm cao nhất ạ?”
Thiên Cơ lão tổ khẽ cười: “Cậu hỏi đúng người rồi. Bảo kính Huyền Thông này có khuynh hướng nghiêng về những thần thông mới được sáng tạo ra hơn. Nếu cậu có thần thông mà mình tự lĩnh ngộ được thì sẽ được điểm rất cao. Ngoài ra, tốt nhất thì thần thông mà cậu sáng tạo ra từ xưa đến nay chưa từng có, như vậy sẽ được cộng thêm điểm. Còn về uy lực, độ khó đều không quan trọng bằng hai cái trên”.
Ngô Bình gật đầu: “Vãn bối hiểu rồi, cảm ơn tiền bối!”
Sau đó, Ngô Bình trở về chỗ của mình rồi ngồi xếp bằng xuống, thi triển kỹ năng Nhất Niệm Vạn Tải, muốn trong thời gian ngắn sáng tạo ra thần thông của riêng mình. Anh tin rằng cũng có nhiều người biết bí quyết này giống Thiên Cơ lão tổ, e rằng những người đó đã được sư tôn của mình chỉ điểm để toàn lực tạo ra một thần thông mới rồi.