Ọc!
Ông ta phun ra máu, mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Ngô Bình đâu cho ông ta cơ hội, anh lại vung chiến kích, đại vương Hắc Phong bắt chéo hai tay, cố đỡ luồng sát quang.
“Ầm”.
Đại vương Hắc Phong bị chém văng ra, cánh tay gãy xương, tê dại hết nửa thân người.
Ông ta bất ngờ, không ngờ cơ thể Đại La của mình lại không chịu nổi một đòn của anh? Cuối cùng ông ta đã biết sợ, dùng thuật di chuyển, chạy về phía xa.
Tiếng sấm sét vang lên, Ngô Bình lập tức đuổi theo rồi lại chém lên lưng ông ta một nhát.
“Ọc”.
Đại vương Hắc Phong không được may mắn, bị chém đứt lưng, rơi xuống đất.
“Phán quyết!”
Một luồng kiếm quang từ trên trời giáng xuống, sáng chói cực kỳ, mang theo ý nghĩa phán quyết, chém lên người đại vương Hắc Phong.
Ánh sáng biến mất, cơ thể đại vương Hắc Phong đã tả tơi, thất khiếu đều có khí đen bay ra, nước mắt giàn giụa. Cơ thể bị đánh tàn phế, thế giới Linh Đài cũng bị đánh nát, bây giờ ông ta chẳng khác gì người tàn phế.
Ngô Bình lấy Thiên Nguyên châm ra, đâm vào những vị trí quan trọng trên người ông ta, chế ngự ông ta hoàn toàn. Sau đó, anh bắt theo đại vương Hắc Phong về lại phi thuyền.
Người trên phi thuyền vẫn chưa kịp phản ứng, dù gì thì đại vương Hắc Phong của họ cũng chưa từng bị đánh bại, sao hôm nay lại bị một tên vô danh đánh bại chứ?
Mãi đến khi Ngô Bình xuất hiện thì đám người đó mới chấp nhận sự thật, thi nhau hét lớn “tấn công”.
Ngô Bình vung tay, kiếm quang tóe ra, thuộc hạ của đại vương Hắc Phong ở trên thuyền không chết thì cũng bị thương.
Anh vừa đánh vừa tiến về phòng, giải cấm chế cho hai phu nhân.
Nhuyễn Ngọc phu nhân và Hương Nhụy phu nhân dịu dàng hành lễ: “Cảm ơn cô gia cứu mạng”.
Ngô Bình: “Tôi đưa hai phu nhân đến nơi an toàn trước đã”.
Anh nói xong thì đưa họ đến động thiên của mình. Đến khi anh quay ra ngoài, ngoài những người đã chết, số còn lại đã bỏ chạy hết.
Ngô Bình hỏi đại vương Hắc Phong đang thoi thóp: “Tiền của ông đâu?”
Đại vương Hắc Phong căm phẫn nhìn Ngô Bình và không nói gì.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ông tưởng không nói thì tôi sẽ không biết sao?”
Anh dùng phép nhìn thấu vạn vật, tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng anh đã tìm thấy một chiếc nhẫn chứa đồ trong một không gian ngầm dưới đất của đại vương Hắc Phong.
Anh nhìn qua thì thấy trong nhẫn có rất nhiều đồ quý giá, trong đó nhiều nhất là đồng Thần Long. Đếm sơ sơ, chỉ tính đồng Thần Long không thôi cũng đã có đến hơn hai mươi tỷ rồi.
Anh mỉm cười, cất chiếc nhẫn rồi nói: “Đại vương Hắc Phong, nghe nói ông từng bắt cóc rất nhiều người, sao chỉ có chút tiền thế này?”
Đại vương Hắc Phong vẫn không nói chuyện.
Ngô Bình cười lạnh lùng, anh vung kiếm chém phi thuyền đứt làm đôi, sau đó kéo theo ông ta, bay về Phủ Chiến Vương.