Đại vương Hắc Phong giật mình, xông ngay đến sảnh chính. Lúc này có một người đàn ông lạ mặt đang đứng trong sảnh, tia lửa điện chớp nháy khắp người, không phải Ngô Bình thì còn là ai nữa?

Đại vương Hắc Phong vừa nhìn thấy Ngô Bình thì biết ngay anh không phải người đơn giản. Có điều ông ta tung hoành Hồng Hoang bao năm nên không biết sợ là gì, ông ta lạnh lùng nói: “Xem ra Phủ Chiến Vương không muốn cho không ba tỷ nên mới cho cậu đến nộp mạng”.

Ngô Bình quan sát người áo đen rồi nói: “Ông là đại vương Hắc Phong đúng không? Tôi thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy”.

Đại vương Hắc Phong cười lớn: “Vậy sao? Cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?”

Ngô Bình: “Sao hả? Ông còn có thân phận khác sao?”

Người bên cạnh đại vương Hắc Phong cười lạnh nói: “Năm xưa, đại vương nhà ta gõ chuông bên ngoài tháp Hoang Thiên, tiếng vang mười ba vạn dặm”.

Ngô Bình: “Mười ba vạn dặm sao? Vậy đại vương nhà anh có vào được thiên phẩm không?”

Đối phương nghẹn họng, một lát sau mới nói: “Đại vương nhà tôi là địa phẩm nhất đẳng”.

Ngô Bình nói với vẻ khinh thường: “Địa phẩm nhất đẳng sao? Tôi còn tưởng là thiên phẩm nhất đẳng nữa cơ”.

Đại vương Hắc Phong: “Nhóc con, đại vương ta đây không rảnh nói nhiều với cậu, cậu muốn tự sát hay là đợi tôi ra đây đây?”

Ngô Bình nói: “Trên thuyền khó đánh, nếu ông có gan thì xuống thuyền đánh với tôi một trận”.

Đại vương Hắc Phong cười hehe: “Nghe nói Phủ Chiến Vương có một chàng rể thiên phẩm ngũ đẳng, là cậu đấy sao?”

Ngô Bình: “Là tôi. Sao hả? Ông không dám à?”

Đại vương Hắc Phong nói: “Đúng là cậu rất có thiên phú nhưng đáng tiếc cậu vẫn còn quá yếu, xét về cảnh giới thì còn kém tôi quá xa”.

Đại vương Hắc Phong vừa dứt lời thì bộc phát khí tức linh đài, rõ ràng ông ta là một chân tiên, hơn nữa thể chất của ông ta còn rất kinh người, vượt xa chân tiên bình thường.

Ngô Bình khởi đồng phép nhìn thấu vạn vật thì bất ngờ phát hiện, thể chất của đại vương Hắc Phong gần như giống với cơ thể của đạo quân. Anh nói: “Hèn gì ông lại tự tin đến thế, thì là có cơ thể của Đại La đạo quân”.

Đại vương Hắc Phong bất ngờ, ông ta không ngờ Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra điểm lợi hại của mình, ông ta chau mày hỏi: “Cậu biết tôi sao?”

Ngô Bình: “Hôm nay mới biết. Được rồi, không cần nhiều lời, muốn đánh nhau thì bắt đầu đi”.

Anh nói xong thì rời khỏi phi thuyền, đứng lơ lửng trên đầu một ngọn núi hoang.

Đại vương Hắc Phong bước ra, đằng sau lưng ông ta xuất hiện một bóng ảo khổng lồ, bóng ảo đó là thế giới Linh Đài mà ông ta lập ra. Sức mạnh Linh Đài vô cùng vô tận truyền vào trong cơ thể ông ta và hình thành kết giới cực mạnh xung quanh.

Ngô Bình đứng trong kết giới, cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

Đại vương Hắc Phong cười lạnh lùng: “Nhóc con, bây giờ có phải cậu rất tuyệt vọng không? Dù cậu có là thiên kiêu, gặp phải sức mạnh Linh Đài của tôi thì cũng yếu đuối như một con kiến mà thôi”.

Ngô Bình ra khỏi thân xác, bản thể hóa thành một người khổng lồ cao ngàn mét, vung chiến kích trong tay. Đại trận trong thế giới Nguyệt Nhận sáng lên, một luồng khí tức với sức mạnh hủy diệt tuôn ra.

Rắc rắc!

Một luồng sát quang đáng sợ chém toạc kết giới, ập vào thế giới Linh Đài của đại vương Hắc Phong. Thế giới Linh Đại được ông ta tu luyện nhiều năm, dùng vô số tài nguyên để luyện thành không ngờ lại bị Ngô Bình chém làm đôi”.

Thế giới Linh Đài không phải căn cơ của tu sĩ, không có Linh Đài thì tu sĩ vẫn có thể tạo mới. Nhưng khi Linh Đài bị chém thì thực lực của đại vương Hắc Long liền tụt dốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play