Lúc anh đáp xuống Phủ Chiến Vương, người trong Phủ Chiến Vương thấy hai vị phu nhân bình an trở về, còn có cả đại vương Hắc Phong đã bị chế ngự thì ai cũng hoan hô.
Lam Minh tròn mắt nhìn đại vương Hắc Phong rồi hỏi: “Anh rể, ông ta là đại vương Hắc Phong sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Là ông ta đấy. Người này có cơ thể Đại La, Linh Đài cũng rất mạnh, thực lực càng không phải yếu”.
Lam Minh tiến tới tát một bạt tai mạnh đến đau rát tay làm ông ta hoảng sợ liên tục lùi về sau.
Lam Hân Nguyệt vui mừng hớn hở, nói: “Em lập tức báo với triều đình, nói rằng Phủ Chiến Vương chúng ta ra quân bắt sống đại vương Hắc Phong, đây chắc chắn là công lớn”.
Ngô Bình: “Hân Nguyệt, tên đại vương Hắc Phong này không đơn giản, e rằng còn có người đứng sau ông ta”.
Lam Hân Nguyệt ngây ra: “Còn có người khác nữa sao?”
Ngô Bình: “Lúc anh đến, đại vương Hắc Phong đang định ra tay với nhị phu nhân và tam phu nhân. Mà theo như những gì em nói trước đó, đấy không phải là phong cách làm việc của đại vương Hắc Phong”.
Lam Hân Nguyệt nhìn sang đại vương Hắc Phong, lạnh lùng hỏi: “Đại vương Hắc Phong, nói đi, có phải có người xúi giục ông đối phó với Phủ Chiến Vương không?”
Đại vương Hắc Phong cười lạnh lùng: “Quận chúa, tôi khuyên cô hãy thả tôi ra, nếu không thì Phủ Chiến Vương sẽ chuốc họa vào thân đấy. Không sai, đúng là có người đứng sau lưng tôi, nhưng người đó không phải là người mà Phủ Chiến Vương các người có thể đắc tội được”.
Ngô Bình tung một đấm lên mặt ông ta, đấm nát tấm mặt nạ rồi đấm nát mắt trái của đại vương Hắc Phong, máu chảy không ngừng, ông ta đau đớn thét lên.
“Ông ngông gì chứ? Có tin tôi luyện ông thành đan dược không?”. Anh vừa nói vừa lấy lò luyện Minh Vương ra. Anh rất mong được biết cơ thể của Đại La Kim Tiên có thể luyện ra loại đan dược thế nào.
Mặt đại vương Hắc Phong liền méo mó, ông ta hằm hằm nhìn Ngô Bình chằm chằm nhưng không dám nói thêm gì. Nói không sợ thì là giả, vì tu vi càng cao sẽ càng sợ chết.
Ngô Bình: “Hân Nguyệt, kiếm tiền thưởng trước đã. Trước đây anh đã tốn kém rất nhiều để mở động thiên, bây giờ rất thiếu tiền”.
Lam Hân Nguyệt mỉm cười, nói: “Được, giao việc này cho em”.
Ngô Bình: “Tên đại vương Hắc Phong này giao cho anh, nhất định anh sẽ hỏi ra được thân phận của kẻ đứng đằng sau xúi giục”.
“Không cần hỏi nữa đâu”.
Bỗng dưng một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai của mọi người, sau đó, một luồng sức mạnh đáng sợ bao trùm lấy cả Phủ Chiến Vương, khiến đại trận bảo vệ phủ của Phủ Chiến Vương cũng tự khởi động.
Lam Hân Nguyệt: “Chồng, Hương Nhuỵ và Nhuyễn Ngọc đều trong trắng cả, băng khiết như ngọc. Nếu bọn họ gả ra ngoài phủ thì không tránh khỏi miệng đời dè bỉu. Thế nên em và mẹ bàn với nhau, quyết định để bọn họ làm vợ bé của anh. Như vậy bọn họ cũng có điểm tựa”.
Ngô Bình vội từ chối: “Không được. Họ là thiếp thất của Chiến Vương, được xem là bề trên của anh rồi”.
Đại phu nhân liền nói: “Gia chủ, ở Hồng Hoa, con trai lấy mẹ kế, anh em lấy chị em dâu là chuyện bình thường, người khác sẽ không nói gì cả”.
Ngô Bình còn định từ chối, Lam Hân Nguyệt đã truyền âm: “Chồng, mạng của họ là do anh cứu, nên họ đều nói sẽ không cưới ai ngoài anh. Trước mặt nhiều người thế này, nếu chồng không đồng ý thì hai người họ sẽ không có mặt mũi nào sống tiếp”.
Hương Nhuỵ và Nhuyễn Ngọc đều mong chờ nhìn Ngô Bình, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng. Hôm nay cảnh Ngô Bình cứu họ ở trên phi hạm đã khiến hai cô gái cực kỳ chấn động. Năm xưa bọn họ còn chưa gặp được mặt của Chiến Vương, đương nhiên không thể nói gì đến chuyện tình cảm được, nhưng bọn họ có ấn tượng rất tốt với Ngô Bình. Sau khi được cứu về thì chủ động nói suy nghĩ của mình với Đại phu nhân.
Lời Ngô Bình định nói bèn nuốt lại, chỉ có thể nói: “Cảm ơn hai vị giai nhân đã yêu thích”.
Hai cô gái biết anh đã đồng ý thì mừng rỡ, uyển chuyển bái anh.