Sau đó Ngô Bình nhìn về phía Đông Tiệm. Quả nhiên, Đông Tiệm cũng thở dài, nói: “Anh Ngô, anh quá mạnh. Cho dù có giao đấu thì tôi cũng sẽ thua, tôi nhận thua”.

Ngay cả những người mạnh nhất trong số những tuyển thủ cũng nhận thua, những người còn lại đương nhiên biết mình không phải là đối thủ của Ngô Bình, kể cả tên bán yêu!

Bằng cách này, Ngô Bình đã đánh bại bảy người và ghi được mười bốn điểm, chắc chắn anh ta sẽ là tu sĩ có số điểm cao nhất! Bảy người còn lại chỉ có thể cạnh tranh vị trí thứ hai và thứ ba.

Những người theo dõi cảm thấy những trận đấu tiếp theo không còn thú vị.

“Tôi vốn tưởng rằng sẽ đánh ba trăm hiệp, không ngờ tới những người này đều bỏ cuộc”.

“Anh thì biết cái gì? Thực lực chênh lệch quá lớn, không thắng được có thể bị giết, đương nhiên phải nhận thua. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ nhận thua”.

“Mọi người nói xem, Ngô Bình này mạnh đến đâu? Cảnh giới của anh ta cũng không cao hơn người khác, vì sao lại mạnh hơn nhiều như vậy?”

“Cái này có gì kỳ lạ đâu, người ta là đệ tử Đạo Quân, mạnh như vậy không phải rất bình thường sao?”

“Đông Tiệm cũng là đệ tử Đạo Quân, không phải so với Ngô Bình vẫn yếu hơn sao?”

“Bởi vì cậu ta là thiên tài chân chính”. Có người nói: “Loại thiên tài này vừa xuất hiện trên giang hồ là sẽ áp đảo tất cả thiên tài khác. Không ai có thể đánh bại nổi!”

Mọi người nhìn người vừa đưa ra đánh giá thì thấy đó là một lão ăn mày, cao chưa đầy mét tư, quần áo tả tơi.

Có người nhận ra người này, reo lên: “Ôi, là Cái Tiên của Thái Hành Song Tiên!”

Thấy có người nhận ra mình, Cái Tiên cười toe toét, nghênh ngang đi về phía Ngô Bình.

Ngô Bình đương nhiên nhận ra Cái Tiên, anh vội vàng chắp tay nói: “Vinh dự được gặp tiền bối”.

Cái Tiên phẩy tay đáp: “Gọi ta tiền bối làm gì, cứ gọi ta là lão ăn mày là được”.

Cái Tiên quét mắt một cái, sau đó vội vàng hướng về phía Phiêu Miểu Thiên Tôn, chắp tay nói: “Hân hạnh được gặp Đạo Quân!”

Tuy rằng Cái Tiên đã trải qua ba ngàn kiếp nạn, là vị tiên hàng đầu, nhưng khi so với Đạo Quân Đại La vẫn còn một khoảng cách rất lớn.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười nói: “Cái Tiên, đã lâu không gặp, không ngờ tiên gia cũng tới, chẳng lẽ tiên gia cũng mang theo đệ tử?”

Cái Tiên xua tay đáp: “Lão ăn mày không có đệ tử, có điều tôi và đệ tử của Đạo Quân có chút nhân duyên. Thế nên, nghe nói hôm nay cậu ấy đấu kiếm ở đây, tôi liền tới xem náo nhiệt”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Cái Tiên đã trải qua ba nghìn kiếp nạn, có kinh nghiệm phong phú. Xin hãy chỉ dạy cho đồ đệ của tôi”.

Cái Tiên cười ha hả đáp: “Đệ tử của Đạo Quân rất thông minh, không cần lão ăn mày dạy dỗ đâu”.

Nói rồi, Cái Tiên nhìn trái nhìn phải rồi âm thầm truyền tin cho thầy trò Ngô Bình: “Đạo Quân, thực ra tôi đang theo dấu thứ quái dị đó tới đây”.

Ngô Bình: “Thứ quái dị gì?”

Cái Tiên: “Anh bạn trẻ, cậu còn nhớ thứ bị Tịnh Thế Hồng Liên trấn áp không?”

Tất nhiên Ngô Bình vẫn còn nhớ rằng Tịnh Thế Hồng Liên kia c ắm vào một cái đầu khổng lồ. Sau khi Hồng Liên tách ra, một cơ thể mới mọc ra từ cái đầu đó rồi cơ thể đó rời khỏi núi Thái Hành.

“Tiền bối, ý của ông là, thứ quái dị kia đang ở gần đây?”

Cái Tiên gật đầu: “Hẳn là cách nơi này không xa, thứ quái dị đó tựa hồ đang tìm gì đó”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play