Đang nói chuyện, tim Ngô Bình như đập hẫng một nhịp. Anh cảm giác như có người đang gọi mình. Anh liếc mắt nhìn xung quanh, thấy những người còn lại vẫn đang giao đấu.
Anh nói: “Sư tôn, con phải ra ngoài một lát”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Con đi đi”.
Rời khỏi dãy núi Linh Kiếm, Ngô Bình dựa vào thần giao cách cảm bay về phía một dãy núi. Sau khi bay hàng nghìn dặm, anh đáp xuống một ngọn núi cao, đỉnh bị băng tuyết bao phủ. Trên đỉnh núi có một người khổng lồ đang ngồi xếp bằng. Người khổng lồ mắt nhìn về phía Đông, ánh mắt rất mơ hồ.
Khi Ngô Bình xuất hiện, người khổng lồ chậm rãi quay đầu lại, sau đó phát ra một loạt âm tiết kỳ lạ. Ngô Bình chưa bao giờ nghe thấy loại âm tiết này, nhưng anh ngay lập tức hiểu ý của đối phương, đây là ngôn ngữ được sử dụng bởi các Thái cổ Chân nhân!
Ngô Bình phóng thích bản thể của mình, ngồi xuống đối diện người khổng lồ, hỏi: “Ông là ai?”
Người khổng lồ này đầu tóc rối bù, trên người không ngừng tỏa ra mùi thối rữa, chắc chắn không còn sống được bao lâu. Trước đó, nhờ có khí tức của Tịnh Thế Hồng Liên, người khổng lồ vẫn có thể áp chế khí tức đáng sợ này. Nhưng hiện tại, người khổng lồ không thể áp chế nó nữa.
Người khổng lồ bình thản đáp: “Ta là Khoa Phù”.
Ngô Bình sửng sốt: “Ông là Khoa Phù?”
Khoa Phù gật đầu: “Con trai, không ngờ trước khi chết còn có thể gặp lại con, ta rất vui mừng. Chúng ta là Thái cổ Chân nhân chân chính, đằng sau còn có người nối dõi”.
Ngô Bình vội vàng cúi đầu lễ bái, bởi vì ngồi trước mặt anh là một trong những thủy tổ của loài người, Khoa Phù!
Khoa Phù cười nói: “Con trai, ta sắp chết rồi, sống đến bây giờ đều là để truyền lại sức mạnh cho đời sau. Cũng may, vẫn kịp gặp được con”.
Dứt lời, ông ấy đột nhiên đưa tay ấn lên đầu Ngô Bình. Sau đó một lực rất mạnh tràn vào cơ thể Ngô Bình, cùng với một số ký ức thăng trầm cổ xưa, bao gồm kinh nghiệm sống và trí tuệ của Khoa Phù.
Khoa Phù truyền lại tất cả tu vi của mình cho Ngô Bình, sau đó ông ấy khẽ mỉm cười, cơ thể tan biến thành tro bay, tiêu tan giữa trời đất!
Ngô Bình sửng sốt, sức mạnh này quá lớn khiến anh nhất thời không thể hấp thu hết. Anh đành tạm thời cất nó vào trong động tiên. Nửa tiếng sau anh mới khôi phục lại khả năng vận động.
Anh đứng dậy và quay trở lại Côn Luân Kiếm Cung.
Lúc này, trận chiến đã kết thúc, Đông Tiệm giành được vị trí thứ hai và giết được bán yêu. Vị trí thứ ba là Ngao Huyền Giáp, Tư Đồ Minh Kiếm được kỳ vọng nhiều nhưng chỉ đứng ở vị trí thứ tư.
Như vậy, Ngô Bình với tư cách là người giỏi nhất đã có được những món bảo vật tốt nhất và cả Tam Trùng Long Môn Đan của Kiếm Cung.
Đến đây, đại hội Đan Kiếm cũng kết thúc, Kể từ đó, không ai trên thế giới không biết đến sức mạnh của chủ nhân Côn Luân Kiếm Cung. Vô số người ngưỡng mộ, muốn tới Kiếm Cung bái sư học nghệ.
Đại hội Đan Kiếm kết thúc, các vị khách lục tục ra về.
Cái Tiên chưa rời đi, ông ta tò mò nhìn Ngô Bình, hỏi: “Người anh em, cơ thể cậu rõ ràng có sự biến hóa, chẳng lẽ cậu đã tìm được thứ quái dị kia?”
Ngô Bình gật đầu và nói: “Ông ấy là Khoa Phù, một trong những tổ tiên của loài người”.
Phiêu Miểu Đạo Quân cũng kinh ngạc: “Là Khoa Phù!”
Ngô Bình: “Lúc đầu, Khoa Phù đã chiến đấu và gi ết chết thần tổ Liệt Dương. Bởi lẽ đó, ông ấy bị các vị thần nguyền rủa. Truyền thuyết Khoa Phù đuổi theo mặt trời thực chất chính là trận chiến giữa ông ấy và hần tổ Liệt Dương”.
Phiêu Miểu Đạo Quân âm thầm truyền tin cho anh: “Huyền Bình, có phải Khoa Phù cho con sức mạnh hay không?”
Ngô Bình: “Vâng thưa sư tôn. Con đã có được toàn bộ sức mạnh cũng như trí tuệ của Khoa Phù. Tuy nhiên, có thể sẽ mất nhiều thời gian để hấp thụ và luyện hóa những sức mạnh này”.