Ngô Bình híp mắt, kẻ này quá kiêu ngạo. Anh tiến lên một bước, bình tĩnh nói: “Cuồng Kiếm, anh có dám giao đấu cùng tôi?”
Cuồng Kiếm nheo mắt nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Nếu muốn chết sớm thì tôi chiều!”
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Cuồng Kiếm, trong vòng ba chiêu, tôi có thể giết anh!”
Cuồng Kiếm vẻ mặt khinh thường: “Ba chiêu? Nếu anh có thể tiếp tôi ba mươi chiêu thì tôi nhận thua!”
Cả hai đều rất mạnh, một người mang huyết thống của thần, một người là niềm tự hào của loài người, cả hai đều vô cùng tự tin.
So với Ngô Bình, Đông Tiệm và những người khác càng ghét Cuồng Kiếm hơn. Đông Tiệm nói: “Anh Ngô, giết tên khốn này đi!”
Ngô Bình: “Yên tâm đi, hắn sẽ không sống sót mà rời khỏi đây được đâu!”
Sư môn của Liên Lương Tử căng thẳng nhìn chằm chằm vào sân đấu, họ hy vọng rằng Ngô Bình có thể đánh bại Cuồng Kiếm và báo thù cho Liên Lương Tử!
Cuồng Kiếm bề ngoài kiêu ngạo, nhưng thực ra trong lòng rất thận trọng. Hắn ta hai tay cầm kiếm, khắp người toát ra thần lực nồng đậm. Không gian xung quanh vặn vẹo, hắn đang tạo ra kết giới chiến đấu của riêng mình!
Trong kết giới chiến đấu, sức mạnh của hắn ta có thể được phát huy tối đa còn kẻ địch của hắn sẽ gặp rất nhiều bất lợi.
Ngô Bình liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của hắn, anh bình tĩnh nói: “Định múa rìu qua mắt thợ sao? Phá!”
“Bùm!”
Kết giới của Cuồng Kiếm bị một lực đáng sợ nghiền nát và sụp đổ ngay lập tức. Sau đó, Ngô Bình thi triển Thiên Cực Kiếm Vực vây lấy Cuồng Kiếm. Ở trong Thiên Cực Kiếm Vực, Cuồng Kiếm cảm thấy rất khó chịu. Hắn gầm lên một tiếng, liều mạng giải phóng thần lực.
Nhưng vô dụng, Ngô Bình đã phóng ra kiếm quang. Đồng thời, anh thi triển Thiên Địa Kinh Vỹ tầng thứ chín. Kiếm quang chém tới, kiếm ảnh lập loè, Cuồng Kiếm còn không kịp phản ứng thì cơ thể đã bị cắt thành hàng ngàn mảnh!
Thịt và máu rơi đầy xuống đất, một con chó lớn lao đến ăn sạch. Con chó này tên Nhị Hỗn, luôn đi theo Ngô Bình, khi nhìn thấy thịt của bán thần, nó thèm đến mức ch ảy nước dãi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, một kiếm giế t chết bán thần, thậm chí còn cho chó ăn thịt của bán thần! Quả là “ác thú”!
Nhị Hỗn ăn thịt Cuồng Kiếm, Ngô Bình bình thản nói: “Tôi đã giết Cuồng Kiếm, bây giờ là lúc tôi thách đấu mọi người”.
Ánh mắt của anh dừng lại ở Tư Đồ Minh Kiếm. Anh rất ghét Kiếm Đạo Quân, khi đủ mạnh anh chắc chắn sẽ giết ông ta. Bây giờ tuy rằng không giết được Kiếm Đạo Quân, nhưng anh có thể đánh bại đệ tử của ông ta!
Tư Đồ Minh Kiếm vẻ mặt nghiêm trọng đứng dậy, anh ta bị thực lực của Ngô Bình làm cho kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ mình không thể trong một chiêu giết được Cuồng Kiếm. Thậm chí, anh ta còn không dám chắc mình có thể đánh bại được Cuồng Kiếm.
Nghĩ ngợi một lát, anh ta nói: “Tôi nhận thua”.
Tất cả mọi người sửng sốt, nhận thua?
Kiếm Đạo Quân vẻ mặt vô cùng khó coi, nhưng không thể không thừa nhận đồ đệ của mình lựa chọn như vậy là sáng suốt. Một khi giao đấu, Tư Đồ Minh Kiếm có thể sẽ bị Ngô Bình chém chết! Biết rõ là không thắng được, còn đâm đầu vào chỗ chết làm gì?
Ngô Bình tỏ vẻ giễu cợt. Anh không nói gì, nhưng mọi người đều biết rằng anh coi thường Kiếm Đạo Quân ra mặt.
Kiếm Đạo Quân mặt hằm hằm, không nói năng gì.
Sau đó Ngô Bình nhìn sang Ngao Huyền Giáp. Ngao Huyền Giáp cũng rất thức thời, cười nói: “Anh Ngô, tôi cũng không phải là đối thủ của anh, tôi nhận thua”.