Sáng sớm, Ngô Bình và Đường Tử Di đã xuất hiện ở sơn trang Vân Đỉnh để tổ chức một hôn lễ khác. Mọi người thân và bạn bè của nhà họ Đường đều có mặt, ngoài ra còn có Thái thú Miêu Dục, đảo chủ Mãn Tuyệt của Vân Trạch Kim Long cũng đến tham dự.
Yến tiệc kết thúc, Ngô Bình còn phải tham gia tiệc rượu nội bộ của Đường Thị, may mà anh có tửu lượng cao, không thì đã gục lâu rồi.
Chờ khi mọi thứ xong xuôi thì trời cũng đã tờ mờ sáng, Khả Nhi đã đi ngủ, còn Đường Tử Di đang chờ anh trong phòng.
Đêm đen yên tĩnh, hai vợ chồng nhìn nhau cười.
“Anh này, hay mình sinh thêm em trai cho Khả Nhi đi?”
Ngô Bình cười nói: “Nếu em không sợ vất vả thì anh đồng ý thôi”.
Cửa đóng, đèn tắt, Ngô Bình lại reo giống trong người mỹ nhân rồi chờ ngày hái quả.
Vì hai người có thời gian riêng nên Ngô Bình đã hứa với Đường Tử Di sẽ ở lại nhà họ Đường ba ngày. Sau đó, anh mới đi làm việc của mình.
Vì thế, ngày hôm sau, hai người đã dẫn Khả Nhi ngồi thuyền du ngoạn trên Vân Trạch. Ngày thứ ba coi như tuần trăng mật của họ, tuy hơi ngắn ngủi.
“Tử Di, hôm nay anh sẽ giúp em tu luyện đến cảnh giới Thần Hoá”, Ngô Bình nói.
Đường Tử Di: “Có khó lắm không anh?”
Ngô Bình: “Với anh thì không khó”.
Quả nhiên, hai ngày sau, Ngô Bình đã giúp Đường Tử Di đột phá dễ dàng lên cảnh giới Thần Hoá. Tuy trạng thái hiện giờ của Đường Tử Di không bằng thực lực của Ngô Bình lúc anh ở cảnh giới Thần Hoá, nhưng cô ấy đã mạnh hơn các thiên kiêu khác nhiều rồi.
Thật ra giỏi nhất phải là Khả Nhi, cô bé đã tu luyện từ khi ở trong bụng mẹ, thêm có huyết mạch của Nhân Hoàng nên tuy còn nhỏ, nhưng sức mạnh đã vô biên.
Khả Nhi mới đầy tháng nhưng trông đã như một em bé một tuổi, Ngô Bình và Đường Tử Di hưởng thú không gian của hai người trên thuyền, còn Khả Nhi thì nhảy xuống nước bắt cá.
Lúc này, chợt có một con rồng màu đen xuất hiện ở thuỷ nhãn dưới đáy hồ, nó dài một trăm mét, nó vừa bơi vừa há miệng ra đớp tôm cá.
Đột nhiên nó phát hiện ra Khả Nhi đang chơi đùa dưới nước, nó lập tức nổi dã tâm rồi lao về phía cô bé định bắt ăn thịt. Vì nó nhìn thấy có tinh khí phóng ra từ người cô bé nên đoán cô bé là vật đại bổ.
Tuy Ngô Bình ngồi trên thuyề, nhưng anh vẫn nhìn thấy rõ mọi thứ diễn ra xung quan. Con rồng đen vừa xuất hiện, anh đã thò tay xuống nước rồi nhấc bổng Khả Nhi lên.
Thấy Khả Nhi lên thuyền, con rồng tỏ vẻ hung ác rồi quẫy đuôi, định phá hỏng thuyền của Ngô Bình, sau đó ăn thịt hết người trên thuyền.
Thấy nó là chân long nên Ngô Bình định tha cho nó, ai dè con rồng này không biết điều nên anh nổi giận nói: “Đáng chết!”
Anh vung tay lên, ba nghìn đường kiếm xuất hiện rồi chém vảy của con rồng nổ tung.
Con rồng đau đớn rồi vội bơi về phía thuỷ nhãn, vừa bơi nó vừa gào lên: “Ngươi dám đánh người của Long Cung, tất cả mọi người ở đây đều phải chết chung”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười khẩy nói: “Thứ chết tiệt! Mày tính chạy thoát nổi không?”
Anh cất bước rồi nhảy xuống đầu nó, sau đó tung ba cú đấm. Cái đầu rồng nát bét, nó van nài: “Thượng tiên tha mạng!”
Nhưng Ngô Bình vẫn không nương tay, anh dùng một kiếm kết liễu nó rồi ném xác vào trong Động Thiên của mình. Thịt rồng thì ngon phải biết rồi!