Chương 3471
Trước kia, anh đã từng ăn thịt rồng, nhưng lần này thì khác, vì con này là rồng mới bị giết, thịt vẫn còn tươi. Anh nhanh chóng xử lý thịt của nó, sau đó quay lại thuyền nấu cho Đường Tử Di và Khả Nhi ăn.
Các linh dược nấu cùng thịt rồng toả ra một mùi thơm hấp dẫn, Khả Nhi ch ảy nước miếng rồi ăn nhồm nhoàm.
Sau khi vào bụng, thịt rồng đã biến thành tinh khí rồi chảy khắp cơ thể.
Ngô Bình ăn nửa nồi thịt, sau đó anh còn rút gân rồng ra làm thuốc dùng khi luyện đan.
Nhưng cái hay nhất là đầu rồng, nó hệt như thạch anh, anh dành riêng cho Khả Nhi và Đường Tử Di ăn.
Ăn xong, anh đi xuống thuỷ nhãn rồi nói: “Thuỷ nhãn này nối liền với Đông Hải nên rất nguy hiểm”.
Nói rồi, anh phóng một đường kiếm vào đó, một tiếng động lớn vang lên, thuỷ nhãn vỡ tan, sau đó biến mất.
Phá thuỷ nhãn xong, Ngô Bình dẫn vợ con về nhà họ Đường, sau đó tạm biệt nhà vợ. Ngày mai, anh còn phải đến Hải Thành, vì nhà Nhậm San San cũng tổ chức hôn lễ.
Sau khi đến Hải Thành, anh mới phát hiện nơi này đã thay đổi rất nhiều, chợ dược liệu và trung tâm mua bán đan dược đã chính thức đi vào hoạt động, có rất nhiều tu sĩ đến đây làm ăn.
Ngô Bình đã chuẩn bị trước cho nhà họ Nhậm mua nhiều cửa hàng, quả nhiên sau khi chợ hoạt động, giá của cửa hàng đã tăng vọt.
Hỗn lễ của Ngô Bình và Nhậm San San rất đơn giản, họ chỉ mời bạn bè và người thân thiết, hơn nữa không thông báo rầm rộ, Ngô Bình chỉ mời thêm đúng Thái thú Thu Vô Dạ.
Hôn lễ tổ chức ở một khách sạn của Hải Thành, trước đó nhà họ Nhậm cũng đã mua lại nhiều khách sạn, và đây cũng là một trong số các khách sạn của nhà họ.
Tiệc vừa bắt đầu thì cửa lớn chợt bị một luồng khí mở ra, các mảnh thuỷ tinh vỡ bay tung toé khiến nhiều quan khách bị thương.
Nhậm Thiên Thắng giật mình, không hiểu xảy ra chuyện gì.
Sau đó, có mười mấy thi thể bị người ta ném vào trong, thấy thế, Nhậm Thiên Thắng biến sắc mặt, vì đây đều là người ông ấy cử đi thu tiền thuê cửa hàng.
Thì ra, sau khi mua được nhiều cửa hàng, Nhậm Thiên Thắng đã cho thuê một phần. Người thuê hầu hết đều là tu sĩ nên khó tránh khỏi việc quỵt nợ.
Nhưng sau này họ biết Nhậm Thiên Thắng được Thái thú chống lưng nên đều ngoan ngoãn trả tiền, song vẫn có vài người không coi Thái thú ra gì và quyết chiếm cửa hàng làm của riêng.
Hôm nay, Nhậm Thiên Thắng cho người đi thu tiền như mọi khi, ai dè họ lại bị đánh chết, sau đó thi thể còn bị ném vào lễ đường.
Nhậm Thiên Thắng cau mày nói: “Ức hiếp người quá đáng!”
Sau khi hỏi rõ sự tình, Ngô Bình đã đi ra ngoài.
Lúc này, có hơn chục người đang đứng ở ngoài cổng khách sạn, tu vi thấp nhất trong số họ cũng là cảnh giới Địa Tiên Linh Biến, ai nấy đều đằng đằng sát khí.
Trong số đó có một người đàn ông trung niên có tu vi cao nhất – cảnh giới Địa Tiên Bất Tử, ông ta liếc nhìn Ngô Bình rồi cười khẩy nói: “Nhà ông chủ Nhậm đang tổ chức tiệc cưới đúng không? Cô dâu đâu? Mang ra đây cho ông chơi đùa tí nào”.
Phụt!
Ông ta vừa nới dứt câu thì lưỡi đã nổ tung, máu tươi ứa ra, răng rụng lả tả, gương mặt đã bị thương nặng, cơn đau làm ông ta kêu gào thảm thiết.
Ngô Bình bước tới gần rồi xách cổ ông ta nhấc bổng lên cao, sau đó lạnh giọng nói: “Tôi là chú rể đây, dám ăn nói xằng bậy về cô dâu trước mặt tôi như vậy, ông muốn chết thế nào?”
Người đàn ông hoang sợ, đang định nói gì đó, nhưng không còn lưỡi nữa rồi nên không biết phải làm sao.