Tất cả tiên nhân chào đón, Phiêu Miểu Thiên Tôn chỉ khẽ gật đầu, những người này mới cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lần lượt lui ra ngoài, biến mất không thấy.

Tiên quang biến mất, Ngô Bình bước đến đón: “Sư tôn”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười nói: “Đệ tử, con nghĩ đặt kiếm cung ở đâu thì hợp lý?”

Ngô Bình đã lên kế hoạch từ sớm, anh chỉ hướng đông nam, một dãy núi lớn nằm ở rìa LInh Xuyên nói: “Sư tôn, ngọn núi này tên là núi Linh Kiếm, có duyên với đến, con nghĩ nên đặt ở đây”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn gật đầu: “Được”.

Bàn tay bà ấy vung lên, một tòa cung điện xa hoa làm bay lên không trung, cùng với một tiếng sấm sét vang lên biến hư không thành hiện thực, toàn bộ dãy núi thay đổi kinh người.

Cung điện bằng giấy biến thành một cung điện khổng lồ thật sự nằm trên núi Linh Kiếm. Sau đó, một trận mưa tiên giáng xuống, vô số cây cối, cỏ tiên mọc lên trên núi, tràn đầy chim hót, hoa thơm.

Đấy là chiêu của Đại La Đạo Quân, ước gì được nấy!

Cùng lúc đó, Phiêu Miểu Thiên Tôn vung tay ngọc, linh mạch, linh nhãn, linh căn trong phạm vi ba ngàn vạn dặm đua nhau chui ra khỏi mặt đất, hội tụ lại trên núi Linh Kiếm biến Kiếm Cung trở thành mắt trận phong thủy trong phạm vi ba ngàn vạn dặm đó.

Có được mắt phong thủy này, không chỉ linh khí của Kiếm Cung càng lúc càng nhiều mà khí vận cũng càng lúc càng mạnh.

Thường thì không có ai dám gây ra động tĩnh lớn như thế, dù sao, việc thu hết linh mạch trong phạm vi ba ngàn vạn dặm về làm của riêng là chuyện hết sức bá đạo, nhất định sẽ khiến nhiều thế lực lớn ra mặt ngăn cản.

Nhưng lần này không ai dám nói Phiêu Miểu Thiên Tôn lời nào, Phiêu Miểu Thiên Tôn là ai chứ? Đại La Kiếm Quân thật sự với thực lực khinh người, thử hỏi ai dám động đến bà ấy?

Không chỉ có vậy, Phiêu Miểu Thiên Tôn còn dùng đến kiếm trận do sư tôn của bà ấy tặng, có tên là “Chư Thiên Linh Cảm Diệt Sát Kiếm Trận”, được bố trí ở xung quanh Kiếm Cung.

Kiếm trận này có thể cảm ứng được nội tâm của sinh linh, một khi ai nảy sinh ý thù địch với Kiếm Cung hoặc Ngô Bình thì kiếm trận sẽ khởi động, biến thành đòn tấn công hủy diệt

Sau khi kiếm trận hình thành, trong phạm vi một vạn dặm sẽ đều có kiếm khí đáng sợ, một khi chạm đến cấm chế, những kiếm khí đó sẽ ngưng tụ thành kiếm quang vô địch, lập tức giế t chết kẻ địch.

Muốn xây dựng Kiếm Cung thì không thể không có trưởng lão và một số đệ tử cơ sở, vì vậy Phiêu Miểu Thiên Tôn đã phái đến mười hai trưởng lão, hai mươi bốn đệ tử và hơn năm trăm tạp dịch.

Ngày Kiếm Cung được thành lập, cả thế giới đều rúng động, ba thế lực lớn là Thiên Đạo môn, hoàng đế nước Long, Đông Hải Long Cung dẫn đầu phái rất nhiều nhân vật đích thân đến chúc mừng.

Sau đó là đến một số thế lực trung lưu, thường đều là tông chủ, môn chủ, đích thân đến chúc mừng.

Ngô Bình thân là cung chủ của Kiếm Cung nên đương nhiên là người xuất hiện nhiều nhất, tất cả những người đến bái phỏng đều muốn gặp anh vì biết anh là đệ tử thân truyền của Phiêu Miểu Đạo Quân đồng thời cũng là thiên kiêu của Thái Thanh kiếm tông.

Đến khi khách mời về hết, Ngô Bình kiểm tra lễ vật thì phát hiện đều là những vật vô cùng quý giá, hiếm có trên đời, món nào cũng có giá trị liên thành.

“Sư tôn, những người này cũng rộng rãi thật đấy”. Anh cười, nói.

Phiêu Miểu Thiên Tôn nói: “Huyền Bình, người ta đến tặng quà là một ân tình, chúng ta cần phải trả lễ”.

Ngô Bình: “Sư tôn, trả lễ thế nào?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Chẳng phải con biết luyện đan dược sao? Vậy thì hãy luyện một ít đan dược mà họ không có, chúng ta chọn ngày mở pháp hội đan kiếm”.

Ngô Bình gãi đầu: “Thiết nghĩ người được sư tôn mời đến đều là những nhân vật lớn, đan dược bình thường e rằng không thể khiến họ bất ngờ. Thế này đi, con luyện loại đan dược có thể giúp thiên tài đạt đến Long Biến tầng ba được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play