Phiêu Miểu Thiên Tôn giật mình: “Có loại đan dược đó nữa sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử có thể luyện ra được, lấy tên là đan Long Môn bậc ba. Đương nhiên đấy chỉ là đan dược chủ lực, trước vẫn phải luyện thêm một ít nữa, nếu không thì đơn điệu quá”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Không thể nói cho người ngoài biết loại đan này do con luyện mà nói là của Huyền Hoàng tổ sư luyện”.
Ngô Bình: “Sư tôn, loại đan Long Môn bậc ba này có thể bồi dưỡng cho Thái Thanh kiếm tông của chúng ta số lượng lớn nhân tài, mà đây cũng chính là điều mà đại thiên tôn mong muốn”. Sau đó anh đã kể chuyện mình đồng ý luyện đan cho đại thiên tôn.
Phiêu Miểu Thiên Tôn thở dài: “Chúng ta đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy”.
Bà ấy nói đến đấy thì lại nói: “Một khi danh tiếng của đan Long Môn bậc ba lộ ra, nhất định sẽ có rất nhiều cao thủ tìm đến. Đồ đệ, ta lệnh cho con phải bảo vệ loại đan Long Môn bậc ba này, không thể để cho người ngoài có được”.
Ngô Bình mỉm cười: “Đệ tử biết rồi, sư tôn, mấy ngày nữa là đến đám cưới của đệ tử, có thể mời sư tổ đến làm chủ hôn không?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn liếc nhìn đồ đệ của mình, hỏi: “Con biết sư tổ của mình là ai không?”
Đương nhiên là Ngô Bình biết, anh đã nghe ngóng từ lâu rồi, anh mỉm cười, nói: “Sư tổ là đại đệ tử của lão quân, người đời gọi là lão tổ Huyền Đô. Bây giờ ông ấy đang ở trong điện Tử Quang – cung Bát Cảnh để lĩnh ngộ đại đạo vô thượng”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn cười lạnh: “Sư tôn là người trấn giữ tiên giáo Thái Thanh của chúng ta, con chỉ là một đồ tôn, sao có thể mời được ông ấy rời núi?”
Ngô Bình: “Sư tôn, sư tổ có thích thứ gì không? Hoặc là có chuyện gì muốn làm nhưng chưa làm được không?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn suy nghĩ rồi nói: “Năm xưa, sư tôn phái sư huynh đấu võ với Đại Thiên Tôn, kết quả đã bị thua, cuối cùng không thể không sáp nhập đại thế giới Thái Thanh vào tiên giới, biến nó thành một phần quan trọng của tiên giới”.
Ngô Bình: “Năm xưa các sư bá không đánh lại Đại Thiên Tôn sao?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Họ thua rất thê thảm, vì chuyện này mà sư tôn luôn canh cánh trong lòng, mấy năm nay đều không thèm để mắt đến mấy sư huynh đó”.
Ngô Bình: “Nhưng con cũng không giúp được chuyện này đúng không? Dù gì thì cảnh giới của con cũng kém Đại Thiên Tôn quá xa”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Thật ra trong đại thế giới Thái Thanh, có một lối vào bí mật, kết nối với đại thế giới Thượng Thanh. Năm xưa lão quân cũng có được truyền thừa từ Thái Thanh”.
Ngô Bình giật mình: “Trong đại thế giới Thái Thanh còn có một đại thế giới nữa à?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đại Thiên Tôn luôn muốn vào đại thế giới Thượng Thanh, thậm chí trước đó, Đại Thiên Tôn còn định dùng tiền đồ của đại thế giới Thái Thanh đánh đổi, tiến hành một cuộc đấu võ nữa. Nếu như tiên giáo Thái Thanh thua thì bắt buộc phải cho người của Đại Thiên Tôn vào Thượng Thanh. Nếu người của Đại Thiên Tôn thua thì đại thế giới Thái Thanh sẽ có thể tách khỏi tiên giới bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình: “Thi với ai?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đệ tử của Đại Thiên Tôn, đệ nhất thiên kiêu của tiên giới ở hiện tại. Người đó tên Trương Ngọc Hoàng, võ đạo mạnh mẽ, là cao thủ Đoạt Thiên tầng hai. Yêu cầu của ông ta là chỉ cần chúng ta có thể phái một người có tu vi không vượt quá Đoạt Thiên tầng ba đánh thắng được ông ta thì đại thế giới Thái Thanh có thể tách khỏi tiên giới”.
Ngô Bình hỏi: “Trương Ngọc Hoàng đó mạnh cỡ nào?”