Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Mặc dù đến Hạ Giới xây kiếm cung không phải là chuyện gì to tát nhưng cũng không thể qua loa sơ sài. Thế này đi, sư tôn tìm vài người đến, chúng ta cùng xuống Hạ Giới”.
“Vâng, vậy thì đệ tử kính đợi sư tôn đến ở Linh Xuyên”.
“Con đi đi”, Phiêu Miểu Thiên Tôn xua tay.
Sau khi ra khỏi đó, Ngô Bình đến Thiên Địa kiếm tông ở đại thế giới Huyền Hoàng.
Anh đã nhận được tin rằng do sự can thiệp của Đại Thiên Tôn, Kiếm Đạo Quân đã đưa La Thiên Tướng về, bây giờ La Thiên Tướng đang hồi phục vết thương ở Thiên Địa kiếm tông.
Vốn dĩ Thiên Địa kiếm tông rất hỗn loạn, phe phái của Ngô Bình bị chèn ép rất nhiều nhưng sau khi La Thiên Tướng trở về, tình hình đã thay đổi hết sức vi diệu.
Tông chủ Thiên Địa kiếm tông đã không phải là La Thiên Tướng nên thân phận hiện giờ của La Thiên Tướng rất khó xử.
Ngô Bình vừa đến đã được La Thiên Tướng mời đến tiểu viện của ông ta nói: “Huyền Bình, là con mời Đại Thiên Tôn ra mặt sao?”
Ngô Bình thấy La Thiên Tướng mặc dù bị thương nhưng không nghiêm trọng, anh thở phào nhẹ nhõm nói: “Sư tôn, con đã hứa sẽ giúp Đại Thiên Tôn luyện chế một số loại đan dược đặc biệt, Đại Thiên Tôn mới sẵn sàng giúp con”.
La Thiên Tướng khẽ thở dài: “Cũng may con có bản lĩnh, nếu không chỉ sợ sư tôn đã bị Kiếm Đạo Quân hại chết rồi”.
Ngô Bình: “Sư tôn, năm đó Kiếm Đạo Quân chỉ lĩnh hội được bề ngoài của ý nghĩa Kiếm cung, hiện giờ con sẽ nói cho người biết ý nghĩa thực sự của Kiếm Đạo, không bao lâu nữa thực lực của sư tôn sẽ có thể vượt qua Kiếm Đạo Quân”.
La Thiên Tướng ngạc nhiên nói: “Con thế mà có được ý nghĩa của đại thế giới Kiếm Đạo?”
Ngô Bình gật đầu: “Toàn bộ ý nghĩa Âm Dương, một phần ý nghĩa Thiên Tượng”.
La Thiên Tướng cảm khái: “Có đệ tử như vậy đúng là may mắn của sư tôn”.
Ngô Bình: “Sư tôn, con chỉ biết một chút về chuyện của Thiên Địa kiếm tông, không làm tông chủ cũng không sao, sư tôn nên bế quan khổ luyện, sớm ngày trở thành Đại La Đạo Nhân”.
La Thiên Tướng: “Đại La không phải chỉ dựa vào cố gắng là có thể làm được, sư tôn chỉ có thể cố gắng hết sức”.
Ngô Bình: “Sư tôn, chi bằng người đến đại lục Côn Luân, tiếp tục nắm quyền Thiên Địa kiếm tông ở Hạ Giới?”
La Thiên Tướng động lòng: “Cũng được, lúc về sư tôn sẽ nói với bọn họ để ta xuống dưới phụ trách Thiên Địa kiếm tông ở Côn Luân”.
Ngô Bình cười nói: “Như thế thầy trò chúng ta sẽ gần nhau hơn, có chuyện gì cũng tiện chăm sóc cho nhau”.
Trong cuộc trò chuyện, Ngô Bình đã truyền lại tất cả những ý nghĩa Âm Dương mà anh mới lĩnh hội được cho La Thiên Tướng, ông ta rất cảm động, có tiến bộ rất nhiều.
Tạm biệt La Thiên Tướng, Ngô Bình trở về Linh Xuyên đợi tin tức. Vào lúc hoàng hôn, một tia sáng từ trên trời giáng xuống, cánh cổng trời mở ra, mùi thơm kỳ lạ xộc vào mũi, một cơn mưa hoa đầy trời, hàng trăm tiên quang nhảy múa trên bầu trời.
Một bóng người vĩ đại bước ra khỏi cổng trời, chính là Phiêu Miểu Thiên Tôn, mà đây là sự uy nghiêm của Đạo Quân.
Mọi người trên cả đại lục Côn Luân đều giật mình khi nhìn thấy cảnh này, ngay cả chủ nhân Long Quốc, Thiên Tiên của các tông môn cũng tiến tới chào đón họ.
Người có thể chạy đến đây ngay ít nhất cũng có tu vi Chân Tiên. Đương nhiên, ngoài Chân Tiên ra còn có không ít Bán Bộ Đại La, thậm chí còn có vài ông lão cảnh giới Đại La.