Ngô Bình cũng có dự cảm gì đó, anh nói: “Thanh Đế, anh đến Linh Xuyên đợi tôi trước, tôi sẽ đuổi kịp sau”.
Lý Thanh Đế gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía Linh Xuyên. Ngô Bình mở mắt thấu thị tìm kiếm xung quanh đó. Anh hiểu rõ thứ khiến cổ Thần Cơ sợ hãi như vậy chắc chắn phải là một sinh linh rất đáng sợ.
Khi quan sát, anh không khỏi kinh ngạc. Anh nhìn thấy cả khu rừng nguyên sinh to lớn nơi đâu cũng có những kết giới to nhỏ khác nhau. Bên trong những kết giới này đều có một con cổ trùng rất mạnh đang tu luyện.
Anh đang nghĩ xem có nên xuống dưới túm một con lên nghiên cứu không thì đột nhiên thấy một luồng sáng dưới đất bay lên tới tận không trung. Sau khi luồng sáng này bay lên không trung, Ngô Bình nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ trắng, dung mạo khôi ngô tuấn tú, dáng vóc mảnh khảnh mà cân đối.
Người đàn ông quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Các hạ là tu sĩ của Linh Xuyên sao?”
Ngô Bình: “Tôi chỉ đi ngang qua đây, vừa hay đang tìm đường tới Linh Xuyên”.
Người đàn ông: “Anh bạn, tôi thấy căn cốt của anh không tồi, có muốn thử Thần cổ không?”
Ngô Bình: “Thần cổ?”
Người đàn ông mỉm cười, chắp tay nói: “Tôi là Trương Bạch Y của Thiên Cổ Giáo, trong tay tôi có vài Thần cổ có uy lực rất mạnh. Những loại Thần cổ này yêu cầu cực cao về thể chất của người sử dụng. Chỉ có các bậc thiên tài tuyệt thế mới được chúng chấp thuận. Mắt tôi giỏi nhất là phán đoán thể chất của người khác, từ xa tôi đã nhìn thấy ánh sáng kỳ diệu bên ngoài cơ thể anh. Cho nên, tôi biết anh chắc chắn là kì tài trong số những kì tài”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên đáp: “Ồ? Anh nhìn thấy được huyền quang sao?”
Trương Bạch Y cười đáp: “Trong cơ thể tôi có cổ Thần Nhãn có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy”.
Ngô Bình: “Cổ trùng của anh, tại sao lại muốn cho tôi thử kia chứ?”
Trương Bạch Y cười đáp: “Tôn chỉ của giáo phái Thiên Cổ là sẽ dung nạp người hữu duyên vào trong giáo phái. Tôi thấy thể chất của anh phi phàm, chắc chắn sẽ được Thần Cổ chấp nhận. Một khi được nó chấp nhận thì anh sẽ lập tức trở thành trưởng lão của giáo phái Thiên Cổ”.
Ngô Bình giật mình hỏi lại: “Thành trưởng lão luôn sao?”
Trương Bạch Y đáp: “Đúng vậy, hơn nữa còn là Hoàng Y trưởng lão có cấp bậc khá cao”.
Ngô Bình không có hứng thú với cổ trùng, anh đáp: “Nhưng xin lỗi, tôi còn có việc bận nên không có thời gian”.
Trương Bạch Y: “Anh bạn đừng bỏ lỡ cơ duyên này, Thần cổ đó chỉ có thể thức tỉnh trong bảy ngày, chỉ còn hai ngày nữa là chúng sẽ tiếp tục ngủ sâu. Đợi khi chúng tỉnh lại lần nữa thì không biết phải đợi đến bao lâu nữa”.
Anh ta nói tiếp: “Nếu anh không tin tôi thì có thể tới giáo phái Thiên Cổ xem xét, tìm hiểu về Thần cổ”.
Ngô Bình trầm ngâm vài giây rồi hỏi: “Anh là gì của giáo phái đó?”
Trương Bạch Y: “Tôi là trưởng lão Tử Y của giáo phái Thiên Cổ. Trưởng lão của giáo phái chúng tôi từ thấp đến cao là Hắc Y trưởng lão, Thanh Y trưởng lão, Hồng Y trưởng lão, Hoàng Y trưởng lão và Tử Y trưởng lão”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì anh là trưởng lão cấp cao nhất ở đó?”
Trương Bạch Y: “Không sai, tôi chính là một trong mười ba Tử Y trưởng lão. Bên trên chúng tôi còn có bốn vị trưởng lão trụ cột, địa vị của họ là cao nhất. Nhưng bình thường mà nói thì những việc cụ thể vẫn do chúng tôi trực tiếp quyết định”.
Ngô Bình: “Tôi xem trong sách thấy nhắc đến trên đời có một loại cổ Thần Cơ, đó có phải một loại cổ cao cấp không?”