Trương Bạch Y mỉm cười đáp: “Cổ Thần Cơ sao? Đó là loại Thiên cổ trong truyền thuyết, đã thất truyền từ lâu rồi”.
Trương Bạch Y nói tiếp: “Chi bằng anh bạn xuống dưới nói chuyện chi tiết hơn với tôi?”
Ngô Bình cây to chẳng sợ gió lớn, anh cũng chẳng sợ đối phương đang định ám hại mình. Vậy nên, sau khi suy nghĩ một lát, anh đáp: “Được!”
Anh đi theo Trương Bạch Y, đáp xuống một thành phố. Thành phố này không lớn, nằm trong rừng sâu, không gian vô cùng tịch mịch.
Họ đi tới một căn nhà lớn bên trong thành phố. Trương Bạch Y mời Ngô Bình vào phòng khách rồi lệnh cho thuộc hạ bưng trà rót nước. Trà này là đặc sản địa phương, hương vị rất đặc biệt.
Ngô Bình phát hiện dù là nha hoàn bưng trà rót nước thôi thì trong người đều có một hoặc vài con cổ trùng. Nhưng những loại cổ đó không cao cấp.
“Tại hạ tên Ngô Bình”, anh chủ động xưng tên.
Trương Bạch Y: “Hoá ra là anh Ngô. Loại cổ Thần Cơ ban nãy anh nhắc tới là một loại Thiên cổ. Thiên cổ là loại cổ trùng cao cấp nhất, bên dưới nó là Thần cổ, Huyền cổ, Linh cổ, Thổ cổ. Những đệ tử thông thường của giáo phái chúng tôi thường chỉ có Thổ cổ bởi Linh cổ thôi cũng đã yêu cầu cao về thể chất rồi. Người bình thường sẽ không chịu được việc đưa Linh cổ vào cơ thể”.
Ngô Bình: “Vậy mà Trương trưởng lão cho rằng tôi có thể chịu được Thần cổ?”
Trương Bạch Y gật đầu: “Không sai, tôi cảm thấy anh chắc chắn sẽ đạt tiêu chuẩn”.
Ngô Bình: “Tôi chỉ hiểu biết sơ sài về Cổ Đạo. Quá trình luyện hoá cổ rất nguy hiểm. Cho dù đến khi hợp nhất được người và cổ rồi thì cũng có quá nửa khả năng con người sẽ bị nó khống chế”.
Trương Bạch Y ngạc nhiên: “Hoá ra anh Ngô hiểu biết khá nhiều về Cổ Đạo. Không sai, khi người luyện hoá cổ thì ngược lại cổ cũng đang luyện hoá người. Cuối cùng là người điều khiển cổ, cổ điều khiển người hay hai bên chung sống hoà bình với nhau thì còn phải xem bản lĩnh của người luyện cổ”.
Ngô Bình nhìn anh ta, đáp: “Cho nên anh bảo tôi thử Thần cổ thực chất là muốn dùng Thần cổ điều khiển tôi phải không?”
Trương Bạch Y mặt không biến sắc, đáp: “Anh Ngô, thế giới này công bằng, muốn có được thứ gì thì đều phải trả giá. Thành quả càng lớn thì thứ phải mạo hiểm cũng càng lớn. Nếu không có nguy hiểm mà đạt được thành quả thì lại không công bằng rồi”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói trong khu rừng này có rất nhiều cổ?”
Trương Bạch Y: “Những cổ trùng sống ngoài tự nhiên đó đều chưa được thuần hoá, chúng vô cùng nguy hiểm. Cho nên, khu rừng này nối tiếp với Cổ Giới, nó có rất nhiều vùng cấm địa, sinh linh nào tới gần thì chỉ có đường chết”.
Ngô Bình: “Cổ trùng của giáo phái Thiên Cổ đều là dã cổ được thuần hoá sao?”
Trương Bạch Y gật đầu: “Đương nhiên, nhưng những cổ trùng mạnh nhất đều ở Cổ Giới. Nơi đó cũng là trung tâm của giáo phái Thiên Cổ, chỉ có trưởng lão và đệ tử chân truyền mới có thể đi vào trong chọn loại cổ phù hợp với mình”.
Ngô Bình: “Tôi không có hứng thú với Thần cổ của anh, tôi muốn vào trong Cổ Giới”.
Trương Bạch Y cười đáp: “Muốn vào đó cũng dễ thôi, chỉ cần trở thành đệ tử chân truyền hoặc trưởng lão là được. Nhưng muốn trở thành đệ tử chân truyền hoặc trưởng lão thì vẫn phải luyện hoá được cổ trùng tương ứng với cấp đó”.
Ngô Bình: “Tôi không có hứng thú gia nhập giáo phái của các anh, nhưng chắc chắn anh sẽ muốn hợp tác với tôi”.
Trương Bạch Y cảm thấy khá kỳ lạ, anh ta hỏi: “Ồ, ý anh là gì?”
Ngô Bình hỏi: “Đã từng nghe tới Cổ Đan chưa?”
Trương Bạch Y giật mình: “Anh biết Cổ Đan sao?”
Ngô Bình: “Tôi không chỉ biết tới nó mà tôi còn có thể luyện ra nó. Bản thân cổ cũng là một loại thuốc, cho nên thời thượng cổ đã từng có đan sư dùng cổ luyện đan, đặt tên là Cổ Đan. Cổ Đan có thể giữ lại tác dụng của cổ, uống nó vào không chỉ không cần chịu nguy cơ như khi luyện hoá cổ mà hiệu quả còn tốt hơn vài lần”.