Bây giờ, anh tu luyện ròng rã mười canh giờ, đã luyện thành kiếm ảnh rồi. Một ý niệm khẽ động đã có ba nghìn kiếm quang bay ra, tất cả đều giống hệt nhau, nhưng trong đó chỉ có một đạo kiếm quang thật, còn lại đều là kiếm ảnh!

Dù có là kiếm ảnh thì lực sát thương của bọn chúng cũng có thể dễ dàng giết hoặc làm bị thương kẻ địch mạnh mẽ. Nhưng dù kiếm ảnh mạnh mẽ đến thế, bọn chúng cũng chỉ làm nền cho một đạo kiếm quang duy nhất!

Thiên Cực Kiếm Kinh tầng thứ chín, Ngô Bình có thể tiếp tục nâng cao thần thông kiếm đạo – Kinh Vĩ Thiên Địa. Kinh Vĩ Thiên Địa có hai mươi tư tầng biến hoá, anh tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh càng về sau thì uy lực của chiêu thức này càng mạnh.

Mất mấy canh giờ anh mới luyện thành biến hoá của tầng thứ chín!

Ngoài ra, anh còn kết hợp luyện thêm ba môn thần thông kiếm đạo nữa. Ba môn thần thông này lần lượt là Kiếm Liên, Lưu Tinh, Phong Bạo, lại cộng thêm Tái Quyết được hình thành từ Thiên Cực Tam Thức, anh đã nắm được không ít thần thông kiếm đạo.

Chớp mắt đã qua hai ngày, trong Thiên Môn, anh bội thu!

Lúc anh ra khỏi Thiên Môn, Lam Hân Nguyệt đang đợi anh trước cửa.

Thấy anh ra ngoài, cô ấy cười nói: “Đám người kia đang ở trong phủ của tôi rồi”.

Ngô Bình: “Cô đã nói ra điều kiện chưa?”

Lam Hân Nguyệt: “Vẫn chưa, lát nữa tôi muốn chứng kiến vẻ mặt đặc sắc của bọn họ!”

Ngô Bình cười hỏi: “Nhiều người không?”

Lam Hân Nguyệt: “Đương nhiên là nhiều rồi, bây giờ đã có năm mươi bảy người đến rồi”.

Ngô Bình khá bất ngờ: “Năm mươi bảy người à, nhiều vậy!”

Lam Hân Nguyệt cười khẩy: “Có quá nhiều người muốn nuốt trọn đất phong của phủ Chiến Vương bọn tôi! Hoàng đế không chỉ phái một người tới đâu, mục đích để đảm bảo không xảy ra sai sót gì đấy”.

Ngô Bình: “Tôi nên tới đó rồi”.

Sau đó, được Chi Nhi dẫn đường, Ngô Bình vào đại sảnh phủ Chiến Vương. Trong sảnh có mấy chục người, đa số đều là thanh niên, hơn nữa đều là thiên tài có tu vi rất cao.

Ngô Bình đi vào mới thấy hết chỗ ngồi rồi, Không chỉ mình anh, ở đây còn có mấy chục người đang đứng, xem ra Lam Hân Nguyệt cố ý bố trí thế này.

Chi Nhi mang tới một chiếc ghế để sau lưng Ngô Bình, đồng thời khẽ mỉm cười.

Mấy người đứng thấy Ngô Bình có ghế thì bất mãn, một người tức giận nói: “Phủ Chiến Vương làm thế này là có ý gì? Người này có ghế, sao bọn tôi không có?”

Nghe hắn oán trách, Chi Nhi trả lời: “Nếu anh cũng là đại sư luyện đan năm sao tím thì tôi cũng sẽ mang cho anh một chiếc ghế”.

Câu nói này đã chặn họng kẻ kia. Hắn cũng thầm kinh ngạc với thân phận của Ngô Bình, đại sư luyện đan năm sao tím đấy!

Những người còn lại cũng không có ý kiến gì nữa, thậm chí còn có người chủ động chào hỏi Ngô Bình nữa, dù sao có thể quen biết được với một đại sư luyện đan năm sao tím thì cũng là một loại vinh dự.

Sau đó lại có thêm mấy người đến, đợi đến khi lượng người đã kha khá, Lam Hân Nguyệt mới xuất hiện. Nhìn thấy vẻ đẹp của cô ấy, đám người này ai ai cũng sáng mắt lên, đồng loạt để lộ ra nụ cười tự tin.

Lam Hân Nguyệt khẽ mỉm cười với mọi người, cô ấy nói: “Cảm ơn các vị đã ưu ái đến phủ Chiến Vương của tôi. Tôi có ba điều kiện, mong những vị hào kiệt không đủ điều kiện rời khỏi sảnh”.

Một người cười hỏi: “Quận chúa, xin hỏi điều kiện đầu tiên là gì?”

Lam Hân Nguyệt: “Trước nay tôi luôn tôn kính thầy luyện đan, tôi mong chồng của mình sẽ là một thầy luyện đan. Những vị ở đây, những ai đạt được tiêu chuẩn đại sư luyện đan ba sao thì có thể ở lại”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play