Bầu không khí bỗng ồn ào hẳn, đùa gì vậy, thầy luyện đan trong thiên hạ ít như vậy, ở đây có được mấy thầy luyện đan chứ? Dù có thật thì sẽ có được mấy vị đại sư luyện đan ba sao?
Nhưng không ngờ, ở sảnh thật sự có vài người nở nụ cười đắc ý. Thì ra ngoài Ngô Bình, trong sảnh còn có sáu vị đại sư luyện đan, trong đó có bốn người là đại sư luyện đan ba sao, hai người là đại sư luyện đan bốn sao!
Một vị đại sư luyện đan bốn sao cười nói: “Mời quận chúa đưa ra điều kiện thứ hai”.
Lam Hân Nguyệt: “Ước mơ lớn nhất đời tôi là trở thành một vị kiếm tiên, tiếc là vẫn chưa thành công. Thế nến tôi mong chồng mình là một vị kiếm tiên!”
Điều kiện này đưa ra thì lại có bảy người ở sảnh mỉm cười, vì bọn họ là kiếm tiên!
Nhưng trong tất cả những người đó, vừa là thầy luyện đan vừa là kiếm tiên thì chỉ có một người! Là người nở nụ cười tự tin nhất!
Anh ta đứng dậy cười hỏi: “Tôi đã đạt đủ cả hai điều kiện của quận chúa rồi, không biết điều kiện thứ ba là gì?”
Lam Hân Nguyệt: “Phủ Chiến Vương gia nghiệp to lớn, tôi chỉ là phụ nữ, đương nhiên cần một người đàn ông mạnh mẽ để bảo vệ mình. Thế nên tôi mong chồng mình có tố chất nghịch thiên, có thể đạt được đánh giá thiên phẩm trong tháp Hoang Thiên!”
“Cái gì? Thiên phẩm sao? Quận chúa, mấy nghìn năm nay, hoàng triều Hắc Thuỷ chưa từng có ai đạt được thiên phẩm, cô cố tình đùa giỡn bọn tôi phải không?”, có kẻ tức giận lên tiếng chất vấn.
Lam Hân Nguyệt hỏi: “Những vị hào kiệt ở đây, có ai đạt thiên phẩm không?”
Tất cả mọi người đều cười mỉa, chắc chắn ở đây không thể có cao thủ thiên phẩm được.
Nhưng Ngô Bình đứng lên, anh chắp tay với Lam Hân Nguyệt: “Quận chúa, tôi là Ngô Bình, đại sư luyện đan năm sao tím, cũng là một kiếm tiên khá mạnh. Ngoài ra, tôi vừa ra khỏi tháp Hoang Thiên, được đánh giá là thiên phẩm cấp năm”.
Tất cả đều kinh ngạc. Cái gì? Người này chính là người vừa đạt được đánh giá thiên phẩm cấp năm đó sao?
Lam Hân Nguyệt cười nói: “Anh Ngô, anh thoả mãn được ba điều kiện của phủ Chiến Vương tôi, xin hỏi anh có bằng lòng vào ở rể phủ Chiến Vương hay không?”
Ngô Bình: “Tôi ngưỡng mộ quận chúa đã lâu, bằng lòng vào ở rể phủ Chiến Vương, cùng quận chúa bạc đầu răng long, kết tình nghĩa vợ chồng”.
Lam Hân Nguyệt: “Các vị anh hào, hôm nay đã kén rể thành công, cảm ơn các vị đã cho phủ Chiến Vương cơ hội, các vị ra về cẩn thận”.
Cứ như vậy, mấy chục thiên kiêu của hoàng triều Hắc Thuỷ ngậm ngùi rời khỏi phủ Chiến Vương mà không có được bất cứ thu hoạch gì.
Đợi đám người đi hết, Lam Hân Nguyệt mới cười nói: “Lâu lắm rồi mới hả giận như vậy! Đám người kia mà biết tin chắc cũng phải tức hộc máu ấy nhỉ?”
Ngô Bình nói: “Quận chúa, lúc nào tôi có thể tới thần thổ thông thiên?”
Lam Hân Nguyệt: “Anh Ngô, anh phải kết hôn với tôi trước. Hôm nay tổ chức hôn lễ, sáng mai tôi sẽ đưa anh vào thần thổ thông thiên”.
Nói đến đây, cô ấy tỏ ra lo lắng: “Đám người kia bị hỏng kế hoạch, chắc chắn sẽ nghĩ cách hại anh, thế nên những ngày sau đây, anh sẽ ở vào tình thế rất nguy hiểm”.
Ngô Bình hỏi: “Bọn họ có cử Đại La Đạo Quân tới giết tôi không?”
Lam Hân Nguyệt: “Thế thì không đâu, nếu để Đại La ra tay thì đồng nghĩa sẽ để lộ thân phận”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Không phải là Đại La thì tôi không sợ”.