“Không biết, chắc cũng phải mấy nghìn năm rồi nhỉ? Mấy đệ tử thiên phẩm của thông thiên thần thổ kia cũng không đạt được tiêu chuẩn thiên phẩm của tháp Hoang Thiên”.

“Thiên kiêu tuyệt thế! Người này tên gì vậy, tôi phải nhớ kỹ tên anh ấy!”

“Hình như tên là Ngô Bình, tới từ đại lục Côn Luân”.

Quan viên phụ trách hết sức vui mừng, lập tức ghi thông tin của Ngô Bình vào hồ sơ: Đại lục Côn Luân, đệ tử của Thiên Đạo Môn – Ngô Bình!

“Thiên Đạo Môn là nơi nào vậy?”, những người thường này không hề biết tới sự tồn tại của Thiên Đạo Môn, dù sao nơi này cũng là đại lục Hồng Hoang, cường giả nhiều không đếm xuể, người thường chẳng thể nào nghe được thông tin liên quan đến Thiên Đạo Môn.

“Tôi không biết, chắc cũng không phải môn phái lớn gì cho cam”, có người suy đoán.

Lấy được huy hiệu, Chi Nhi cũng rất kinh ngạc. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng đã hiểu rõ vì sao quận chúa lại xem trọng Ngô Bình đến vậy. Cô ta nói: “Chúc mừng anh, bây giờ chúng ta về thôi”.

Tại phủ Chiến Vương, lúc Lam Hân Nguyệt nhìn thấy chiếc huy hiệu ngôi sao thì đôi mắt lấp lánh: “Thiên phẩm cấp năm, anh thật lợi hại! Từ khi hoàng triều Hắc Thuỷ được thành lập đến nay chưa từng xuất hiện tu sĩ thiên phẩm nào! Thậm chí trước đó nữa cũng chỉ có vị Thông Thiên lão tổ kia là đạt được đến thiên phẩm cấp bốn mà thôi!”

Ngô Bình: “Quận chúa, đã tung tin ra chưa?”

Lam Hân Nguyệt gật đầu: “Đã tung ra rồi, triều đường một phen chấn động, thế lực các phương đều đang lùng sục người thích hợp, trông có vẻ đều quyết tâm lắm”.

Ngô Bình: “Mấy ngày này tôi muốn bế quan tu hành, đến hôm đó tôi sẽ xuất hiện”.

Lam Hân Nguyệt: “Được! Năm xưa bố tôi càn quét Tây Nhung có được một món chí bảo, tên là ‘Thiên Môn’, bên trong có một không gian đặc biệt. Tu luyện trong Thiên Môn tốc độ sẽ nhanh hơn bên ngoài gấp mười lần, chất lượng tu hành cũng sẽ cao hơn nhiều so với bên ngoài. Anh có thể vào Thiên Môn tu luyện, biết đâu sẽ có thể đột phá được”.

Ngô Bình giật cả mình: “Nhanh hơn gấp mười lần!”

Lam Hân Nguyệt gật đầu: “Cũng không biết vị cường giả nào đã chế tạo ra Thiên Môn này. Nó có hạn chế thời gian tu luyện, bất kể là ai thì tổng thời gian được phép tu luyện trong Thiên Môn này cũng là một con số cố định. Giống như tôi, thời gian tu luyện trong Thiên Môn là bảy canh giờ, còn bố tôi năm xưa tu luyện được mười ba canh giờ”.

Ngô Bình: “Chỉ có bảy canh giờ thôi sao? Thời gian quá ngắn”.

Lam Hân Nguyệt: “Tố chất của anh hơn tôi rất nhiều, chắc chắn sẽ có được thời gian lâu hơn. Hơn nữa, dù lúc xưa tôi chỉ tu luyện được bảy canh giờ trong đó nhưng đã thu hoạch được rất nhiều, cả đời cũng dùng không hết. Người ở trong Thiên Môn sẽ nảy ra rất nhiều ý tưởng thần kỳ, có rất nhiều nút thắt ở trong đó chỉ cần một giây là đã hiểu thông, luyện một lần đã thấu, cảm giác vô cùng kỳ diệu”.

Ngô Bình thấy xao động: “Thế thì tôi cũng phải thử một lần”, tới một sân nhỏ yên tĩnh, Lam Hân Nguyệt lấy Thiên Môn ra. Thiên Môn chính là một cánh cửa, phía sau cánh cửa ánh sáng cuộn trào, dường như là một thời không khác.

Cửa cao khoảng mười mét, cho người ta cảm giác thoắt ẩn thoắt hiện, không chân thực chút nào.

Lam Hân Nguyệt: “Mời anh vào”.

Ngô Bình vừa bước vào Thiên Môn thì bỗng cảm thấy dưới chân trống không, ngã vào một không gian đầy màu sắc. Vào trong này, anh cảm thấy nơi đây có vài nét tương đồng với Thiên Giới, nhưng Thiên Giới huyền diệu hơn!

Ở bên trong này, anh cảm thấy trí tuệ, tư duy, thậm chí trạng thái cơ thể của mình đều được nâng lên gấp trăm nghìn lần!

Nói cách khác, dù có là một tên ngốc thì vào đây đều sẽ biến thành một thiên kiêu, từ đó đạt được sự tiến triển thần tốc trong tu hành.

Anh không có thời gian để nghiên cứu nhiều, thời gian quý báu, lập tức bắt đầu tu luyện.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play