Lam Hân Nguyệt: “Tôi biết tháp Tiên Võ, võ hoàng chí tôn là rất lợi hại, nhưng ở đây lại không phổ biến lắm. Nơi được các thế lực ở đại lục Hồng Hoang thừa nhận là tháp Hoang Thiên. Nơi này đã tồn tại qua rất nhiều kỷ nguyên nên đánh giá của nó rất chung thực, dù ở đại lục Hồng Hoang hay Tiên Giới thì nó cũng có tầm ảnh hưởng lớn. À, anh biết Thiên Kiêu Bảo Sách không? Cũng từ tháp Hoang Thiên mà ra đấy”.

Ngô Bình: “Ra vậy, tháp này ở đâu?”

Lam Hân Nguyệt: “Tôi sẽ sai người đưa anh đến đó kiểm tra, tháp này sẽ chia tư chất của tu sĩ thành các cấp như phàm phẩm, linh phẩm, vương phẩm, thánh phẩm, địa phẩm và thiên phẩm, mỗi cấp lại chia thành năm bậc nhỏ”.

Ngô Bình: “Tôi nhớ hình như thần thổ Thông Thiên có đệ tử cấp thiên phẩm đúng không?”

Lam Hân Nguyệt: “Đúng, chỉ thiên kiêu mới đến được cấp này thôi”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ đến đó kiểm tra”.

Lam Hân Nguyệt: “Nếu có thêm kết quả kiểm tra ở tháo Hoang Thiên thì anh sẽ là rể của phủ chiến vương, sau đó sẽ thuận lợi gia nhập thần thổ Thông Thiên, khéo các thế lực lớn còn tranh nhau ấy chứ”.

Ngô Bình: “Được, giờ tôi đi luôn đây”.

Lam Hân Nguyệt gọi một cô gái khoảng 16, 17 tuổi đến, đây là hầu gái của Lam Hân Nguyệt, tên là Chi Nhi.

Lam Hân Nguyệt dặn dò Chi Nhi vài câu rồi bảo cô ấy dẫn Ngô Bình đến tháp Hoang Thiên.

Chi Nhi không biết Ngô Bình, sau khi ra khỏi phủ, cô ấy hỏi: “Công tử đến tháp Hoang Thiên để kiểm tra tư chất ạ?”

Ngô Bình: “Ừm, Chi Nhi, vào đó kiểm tra có mất tiên không?”

Chi Nhi: “Ngoài tháp có một cái chuông, ai rung được chuông thì sẽ không mất tiền. Còn nếu không rung được thì sẽ mất một triệu tiền báu để vào kiểm tra”.

Nói rồi, hai người cưỡi sét bay đến tháp Hoang Thiên. Tháp này nằm ở một nơi hoang vắng, nhờ nó mà xung quanh đã mọc lên làng mạc, cuối cùng thành trấn và lấy tên là trấn Hoang Thiên.

Đến nơi, hai người đáp xuống cổng trấn, đi về phía Đông thì sẽ tới tháp Hoang Thiên. Hoàng triều Hắc Thuỷ đã cử quan chức chuyên biệt phụ trách quản lý nơi này, ngoài ra còn xây dựng nơi thu phí.

Mục đích của họ không phải kiếm tiền, mà là ghi chéo lại thành tích của những người vào kiểm tra, dẫu sao tiền tài có nhiều đến mấy cũng không bằng thiên tài được.

Có cả hàng người xếp hàng trước tháp Hoang Thiên, đếm sơ cũng vài nghìn.

Chi Nhi không vội vàng đến tháp ngay, mà vào một quán trà rồi nói: “Công tử, chúng ta chờ một lát, sau đó mua số thứ tự ở phía trên”.

Ngô Bình: “Còn phải mua số à?”

Chi Nhi: “Không mua thì phải xếp hàng, cả đống người thế này thì ít cũng phải xếp hàng ba đến năm ngày, ai mà chờ được chứ”.

Cô ấy gọi một ấm trà rồi ngồi chờ, một lát sau đã có một cậu thiếu niên chạy tới rồi cười nói: “Hai vị từ xa tới để vào tháp kiểm tra đúng không? Tôi có số phía trước này, hai vị có cần không?”

Chi Nhi hỏi: “Số trong tốp ba mươi bao nhiêu tiền?”

Người kia đáp: “Hơi đắt, 50 triệu tiền báu”.

Chi Nhi định mặc cả thì Ngô Bình đã nói: “Cho tôi một số”.

Cậu thiếu niên cười nói: “Vâng, mời anh đi theo tôi”.

Anh đi theo cậu ta lên phía trên cùng, một người đàn ông trung niên trong số đó bước ra, nhường vị trí lại cho Ngô Bình. Nhưng trước mặt anh còn 13 người nữa.

Ngô Bình trả tiền cho cậu thiếu niên, Chi Nhi cười nói: “Công tử, thật ra có thể mặc cả mà”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play