Ngô Bình thở dài: “Nhưng các cô có địch lại được hoàng đế và cả hoàng triều không?”

Quận chúa Hân Nguyệt nói: “Không đấu lại được thì tôi cũng không thể chịu thua, thật ra nếu hôm nay không có công tử cứu thì tôi đã chết rồi, sau khi tôi chết, chắc họ sẽ giết nốt những người khác của Lam Thị”.

Ngô Bình trầm mặc rồi hỏi: “Tên thật của quận chúa là gì?”

Quận chúa Hân Nguyệt: “Lam Hân Nguyệt!”

Ngô Bình: “Cô có thể giúp tôi nhanh chóng gia nhập thần thổ Thông Thiên không?”

Quận chúa Hân Nguyệt nhìn anh rồi nói: “Ba năm nơi đó lại tuyển đệ tử một lần, khoảng ba tháng nữa sẽ có một đợt mới. Nếu anh muốn gia nhập môn phái thì phải chờ”.

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không chờ lâu thế được, còn cách nào khác không?”

Quận chúa Hân Nguyệt: “Nếu anh là rể của phủ tôi thì sẽ được tuyển thẳng, sau đó đến động Thông Thiên kiểm tra danh hiệu thiên kiêu. Nếu anh đủ tư cách trở thành thiên kiêu thì sẽ có cơ hội đến núi Hỗn Mang”.

Ngô Bình ngẩn ra rồi nhìn quận chúa Hân Nguyệt, cô ấy đỏ mặt nói: “Tôi chỉ nghĩ ra được cách đó thôi”.

Ngô Bình trầm mặc, làm rể ở phủ Chiến Vương không nằm trong suy tính của anh. Nhưng ngoài cách này ra, e là không còn sự lựa chọn nào khác.

Một lát sau,a nh đứng dậy rồi hành lễ: “Nếu vậy thì thiệt thòi cho quận chúa rồi”.

Lam Hân Nguyệt nói: “Có gì đâu mà thiệt thòi? Tôi sẽ phải cô đơn cả đời, vì đâu ai muốn đến đây chịu chết? Vì thế chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi. Sau khi kết hôn, anh sẽ đến thần thổ Thông Thiên luôn và cứu bố anh. Sau đó, anh không cần quay trở lại đây nữa, nếu thế thì những người kia cũng không làm hại anh”.

Ngô Bình: “Quận chúa giúp đỡ như vậy, tôi nhất định sẽ báo đáp”.

Lam Hân Nguyệt: “Công tử nặng lời rồi, nếu ban nãy không có anh cứu thì tôi đã chết. Ơn cứu mạng này, tôi không biết làm gì để báo đáp”.

Ngô Bình: “Mọi chuyện tiếp theo, tôi sẽ nghe theo sắp xếp của quận chúa”.

Lam Hân Nguyệt gật đầu: “Ngày mai, tôi sẽ tuyên bố ra ngoài phủ chiến vương kén người ở rể, tôi sẽ đưa ra ba điều kiện, chỉ cần đáp ứng đủ thì sẽ được vào phủ”.

Ngô Bình: “Tại sao phải công khai kén rể và còn phải đáp ứng được ba điều kiện?”

Lam Hân Nguyệt: “Tôi đã nói rồi, hoàng đế chỉ cho phép phụ nữ ở phủ tôi kén người ở rể. Thật ra không phải chúng tôi không tuyển được chồng, mà là những người đăng ký toàn là người của hoàng đế và các thế lực khác. Mục đích họ tới phủ chỉ để cướp đoạt quyền lợi của chúng tôi thôi”.

Ngô Bình hiểu ra: “Ý cô là lần này hoàng đế cũng sẽ gài người vào ư?”

Lam Hân Nguyệt gật đầu: “Hơn nữa, đó còn là một người hoàn hảo, anh muốn đánh bại họ thì cần đáp ứng được ba điều kiện”.

Cô ấy hỏi: “Anh có sở trường gì?”

Ngô Bình: “Tôi biết luyện đan, kiếm thuật cũng ổn, đánh nhau cũng khá”.

Lam Hân Nguyệt: “Công tử là thầy luyện đan ư?”

Ngô Bình: “Tôi là đại sư luyện đan năm sao”.

Lam Hân Nguyệt sáng mắt lên: “Kiếm thuật thì sao?”

Ngô Bình: “Tôi đứng đầu bảng thử kiếm”.

Lam Hân Nguyệt cười nói: “Quá tốt! Chỉ riêng hai lĩnh vực này thôi, những người khác đã thua xa anh rồi. Nhưng để tránh bất trắc, tốt nhất nên thêm một sở trường nữa”.

Ngô Bình: “Thế thì thêm thành tích ở tháp Tiên Võ đi, tôi là võ hoàng chí tôn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play