Quận chúa Hân Nguyệt gật đầu: “Đúng, lối vào của núi Hỗn Mang đã bị thần thổ Thông Thiên nắm giữ, người ngoài khó mà vào được. Hơn nữa cứ sáu mươi năm, núi này lại xuất hiện thiên duyên một lần, đến lúc đó thiên kiêu của thần thổ Thông Thiên sẽ vào trong núi để thử vận may. Khi ấy, họ sẽ cấm người ngoài ra vào núi”.
Ngô Bình hỏi: “Cấm bao lâu?”
Quận chúa Hân Nguyệt: “Thường là ba năm”.
Ngô Bình cuống lên ngay, ba năm thì anh không chờ được, anh cần phải đến núi Hỗn Mang ngay để cứu bố.
Thấy anh có vẻ nóng ruột, quận chúa Hân Nguyệt hỏi: “Anh đến núi Hỗn Mang làm gì? Tìm cơ duyên à?”
Ngô Bình không giấu diếm: “Bố tôi và sư tổ bị nhốt ở đó, tôi phải đến cứu họ”.
Quận chúa Hân Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Trừ khi anh trở thành thiên kiêu của thần thổ Thông Thiên, không thì không thể lên núi được đâu”.
Ngô Bình: “Phải gia nhập môn phái ư?”
Quận chúa Hân Nguyệt gật đầu: “Tôi thấy anh có thực lực rất mạnh, chắc chắn sẽ là thiên kiêu”.
Ngô Bình: “Nhưng làm sao thì mới có thể gia nhập môn phái ấy?”
Quận chúa Hân Nguyệt: “Anh hãy về phủ Chiến Vương với tôi, tôi sẽ kể chi tiết cho anh nghe”.
Ngô Bình cũng không còn cách nào khác nên đồng ý luôn: “Cảm ơn”.
Hai người cưới sét bay tới một biệt phủ rộng lớn trong sơn cốc, đó chính là phủ Chiến Vương.
Vừa vào trong, Ngô Bình đã thấy hình như ở đây không có đàn ông, mà chỉ toàn phụ nữ.
Quận chúa Hân Nguyệt mời anh vào phòng khách, sau đó lệnh cho các hầu nữ rót nước pha trà: “Xin công tử chờ một lát”.
Cô ấy bỏ đi khoảng mười lăm phút, khi quay lại thì đã thay y phục. Bộ đồ này làm tăng khí chất cao quý của cô ấy lên, nhưng không làm mất đi vẻ diễm lệ.
Cô ấy nói: “Công tử, anh có phát hiện phủ này không có đàn ông không?”
Ngô Bình: “Có, lẽ nào quận chúa chán ghét đàn ông nên không có họ xuất hiện?”
Quận chúa Hân Nguyệt thở dài nói: “Bố tôi và các chú bác cũng là đàn ông mà, sao tôi ghét họ được? Mà là các nam giới ở phủ tôi cứ đến năm hai mươi, ba mươi tuổi là lại chết. Ông nội và bố tôi đều đã mất, giờ chỉ còn cậu em trai 17 tuổi của tôi vẫn còn sống thôi, nhưng mỗi ngày nó lại yếu đi. Song các chị em thì đống, đời tôi là có đến hơn ba mươi chị em gái, ai cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng thế cũng có tác dụng gì đâu. Chúng tôi không thể lấy chồng, chỉ có thể tuyển rể. Nhưng đâu ai muốn chết, cho nên đến giờ đám chị em gái chúng tôi chưa ai lấy chồng cả”.
Ngô Bình ngạc nhiên, còn có chuyện này nữa ư?
Quận chúa Hân Nguyệt: “Năm xưa, bố tôi lập công lớn, một mình ông đã gi ết chết mười bộ của Tây Nhung, sáu bộ của Bắc Địch, khiến lãnh thổ của hoàng triều tăng thêm một phần ba. Tiên hoàng đã trọng thưởng và phong cho ông làm chiến vương”.
“20 năm trước, bố tôi phụng mệnh đánh về phía Tây, nhưng giữa đường đã bị quân địch tập kích và đã hi sinh. Từ đó trở đi, Lam thị như bị trúng lời nguyền, đàn ông cứ thế chết dần, hơn nữa hoàng đế còn hạ lệnh không cho phụ nữ của Lam Thị gả đi, chỉ được tuyển rể đến nhà”.
Nghe đến đây, Ngô Bình đã hiểu rõ ngọn ngành.
Anh nói: “Thật ra chỉ cần các cô trả lại đất đai và chức tước thì sẽ không phải khổ thế này”.
Quận chúa Hân Nguyệt nắm chặt tay thành quyền: “Tất cả những thứ này đều do bố tôi dùng cả tính mạng để đổi lấy, tôi không thể tặng cho người khác được. Dù Lam Thị tuyệt hậu, tôi cũng phải đấu tranh tới cùng”.