Anh vung kiếm khí lên cao, các sát thủ khác trong không gian gập đều bỏ mạng. Cứ thế, hai người vừa đi vừa dùng kiếm khí dọn đường.
Quận chúa Hân Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, cô ấy không ngờ người mình gặp tình cờ lại mạnh thế, chỉ một đường kiếm thôi cũng hạ được nhiều cao thủ.
“Cái gì?”
Có người ở trên cao trông thấy cảnh này thì nổi giận: “Thằng kia là ai? Người của kiếm phái Đại Hoang à?”
Có người đáp: “Đại nhân, chúng thuộc hạ cũng không rõ”.
“Vô dụng!”, người đó quát ầm lên: “Điều thêm nội vệ đi, giết hết chúng nó cho ta!”
Lập tức có thêm hàng nghìn cao thủ được điều đi, họ đều là Chân Tiên, thần tiên, ai cũng là kỳ tài.
Thấy các bóng người xuất hiện xung quanh, quận chúa Hân Nguyệt thở dài nói: “Anh mau đi đi, nội vệ đến rồi, đó là người bảo vệ hoàng đế, chiến trận của họ không ai địch nổi, dù anh là Đại La Đạo Quân thì cũng không thoát được đâu”.
Ngô Bình: “Không thử thì sao biết được?”
Anh giơ tay phải lên rồi nói: “Sao rơi!”
Cánh tay anh bắt đầu phát sáng, trên cao vang lên những tiếng động lớn, Quận chúa Hân Nguyệt ngẩng lên nhìn thì thấy rất nhiều ngôi sao đang rơi xuống đất, tấn công đội quân kia.
“Sao băng!”, cô gái ngạc nhiên hô lên.
Các ngôi sao băng này rất lợi hại, chúng có thể gi ết chết tu sĩ dưới cảnh giới Thiên Tiên, hơn nữa chúng còn dính lời nguyền, dù Thiên Tiên dính phải cũng sẽ bị giảm tu vi nhanh chóng, cuối cùng thì chết.
Ầm ầm!
Vô vàn các ngôi sao băng rơi xuống đất, nội vệ ở khắp mọi nơi đều hét lên rồi trốn chạy. Nhưng chỗ nào cũng có sao băng nên họ có muốn trốn cũng không được.
Uỳnh!
Một tốp nội vệ bị một ngôi sao băng rơi trúng, một tiếng nổ mạnh vang lên, đánh bay họ ra xa. Sau đó, tất cả đều hộc máu, đồng thời còn thấy có một sức mạnh kỳ lạ đã chui vào người mình, tu vi của họ nhanh chóng giảm mạnh.
“Không được rồi! Có thần chú, mau chạy thôi!”, có người gào lên.
Nhân lúc hỗn loạn, Ngô Bình đã giữ đầu hổ, một tia sét loé lên, hai người và con hổ đã biến mất tại chỗ, thuật Điện Độn của Ngô Bình là vô địch thiên hạ, những người kia còn chưa kịp phản ứng gì thì bọn anh đã chạy xa rồi.
Nhìn phong cảnh ở trước mắt, quận chúa Hân Nguyệt có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp, cô ấy bái lạy Ngô Bình: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình cười nói: “Quận chú đừng khách sáo, con hổ đã bị thương, để tôi chữa trị cho nó”.
Con hổ hiểu ý Ngô Bình nên nằm xuống, để mặc cho anh xử lý vết thương. Ngô Bình thoa thuốc vào, vết thương nhanh chóng khép miệng ngay.
Chưa đến nửa tiếng sau, con hổ đã khoẻ lại bình thường.
Quận chúa Hân Nguyệt vẫn lặng lẽ đứng một bên quan sát, thấy con hổ đã khoẻ trở lại, cô ấy nói: “Công tử bảo đi ngang qua đây, không biết là định đi đâu?”
Ngô Bình: “Núi Hỗn Mang!”
Quận chúa Hân Nguyệt ngẩn ra nói: “Nơi đó vô cùng nguy hiểm, hơn nữa giờ đang trong giai đoạn phong sơn, chỉ e anh không thể lên núi được”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Phong sơn ư?”