Ngô Bình liền vung một cái tát: “Sao hả, ông muốn tôi giẫm nát đầu ông à?”
Cái đầu đã nát của Vân Đình Quang giờ lại càng nát hơn, ông ta đau tới nỗi run cầm cập, vội nói: “Rõ, hôm nay tôi sẽ cho người rút khỏi đó ngay!”
Ngô Bình lại nhìn Tề Long Hải, nói: “Hôm nay hãy cút khỏi Thái Thanh ngay, nếu tôi còn nghe nói anh ở lại Thái Thanh làm Tổng đốc thì tôi sẽ tới tận nơi đánh chết anh!”
Tề Long Hải bị Ngô Bình phá hỏng tu vi, giờ chẳng khác gì phế vật, giờ còn không được làm Tổng đốc, hắn cười méo xệch: “Cậu đừng có được nước lấn tới! Tề Thị chúng tôi là một trong mười gia tộc lớn nhất, cậu làm thế không sợ Tề Thị báo thù sao?”
Ngô Bình lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi chẳng thèm để tâm đ ến một Tề Thị cỏn con. Nếu Tề Thị dám đối đầu với tôi thì tôi sẽ san bằng nó, diệt trừ hậu họa!”
Từng chữ của anh đều khiến Tề Long Hải khiếp đảm, hắn không dám hoài nghi dù chỉ một chữ.
“Cậu Lý, cậu làm thế thì hơi quá đáng”.
Một giọng nói đột nhiên vang lên, một bóng người chợt hiện ra giữa không khí. Đó là một người đàn ông, râu đen dài đến ngực, mặc áo choàng tím, mặt mày đẹp đẽ, hông dắt trường kiếm.
Thấy người đó, Vân Đình Quang và Vân Phi Dương đồng thời hành lễ: “Tham kiến tông chủ!”
Hóa ra người này là tông chủ Vân Thị, Vân Tông Tiên.
Vân Tông Tiên không quan tâm đ ến hai người mà nhìn Ngô Bình, nói: “Không biết sư tôn của cậu Lý là ai?”
Ngô Bình: “Gia sư là chủ nhân Thái Thanh Kiếm Tông, Phiêu Miểu Chân Quân”.
Vân Tông Tiên thầm kêu không ổn, người này là đệ tử của Đại La Kim Tiên! Vẻ mặt ông ta khách sáo hơn hẳn, ông ta nói: “Đây là việc nội bộ của Vân Thị chúng tôi, mong cậu đừng nhúng tay vào, hãy để họ tự giải quyết”.
Ngô Bình: “Việc nội bộ? Tôi là rể của Vân Thị Thái Thanh, không phải là người ngoài. Hơn nữa Vân Đình Quang to gan tày trời, dám động vào vợ chưa cưới của tôi, tôi không giết ông ta đã là nể mặt Vân Thị các người rồi!”
Vân Tông Tiên cắn răng, lạnh lùng trừng Vân Đình Quang rồi chắp tay, nói: “Cậu Lý, có thể nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện hôm nay không?”
Ngô Bình: “Không thể!”
Vân Tông Tiên cười khổ, ông ta liền nhìn Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương biết rõ tông chủ mong ông ấy sẽ bảo Ngô Bình đừng hành xử quá đà, nhưng bây giờ ông ấy cũng không chắc có thể làm Ngô Bình nguôi giận. Vân Phi Dương ho một tiếng, nói: “Huyền Bình, lão tổ thấy ba châu đó thì chúng ta chỉ cần một châu là được. Còn vị trí tổng đốc của nhà họ Tề, chỉ cần họ không quá đáng thì cũng không cần quan tâm đâu”.
Ngô Bình hỏi Vân Tịch: “Vợ ơi, em thấy thế nào?”
Vân Tịch nói: “Huyền Bình, nghe lời lão tổ đi”.
Lúc này Ngô Bình mới nói: “Được, vậy nghe lời lão tổ”.
Tất cả đều thở phào, Vân Tông Tiên chắp tay nói: “Cậu Lý, nếu cậu có thời gian thì xin mời cậu đến Vân Thị chơi”.
Ngô Bình: “Để tôi xem”.
Đám người Vân Đình Quang như được đại xá, liền vội vàng chuồn đi, không lâu sau Vân Tông Tiên cũng đi.
Vân Phi Dương thở phào, cười nói: “Huyền Bình, hôm nay may nhờ có cậu, nếu không tôi thực sự không biết nên giải quyết thế nào”.
Ngô Bình: “Bây giờ không thể nói lý được, ai mạnh hơn thì người đó có tiếng nói. Hôm nay nếu không phải lo rằng sẽ đem lại rắc rối cho lão tổ thì tôi đã giải quyết hết chúng rồi!”