Vân Phi Dương cảm thán: “Tuy rằng cậu là Địa Tiên nhưng thực lực đúng là quá mạnh. Vân Đình Quang dù thế nào cũng là Hư Tiên, nhưng khi đối đầu với cậu còn không thể đánh trả!”

Ngô Bình: “Không giấu lão tổ, nếu tôi ra tay thật thì Vân Tông Tiên cũng không phải đối thủ của tôi”.

Vân Phi Dương kinh hãi, Chân Tiên còn không đánh lại Ngô Bình! Thế thì quá đáng sợ!

Họ quay về phủ, Ngô Bình nói với Vân Tịch: “Em có thể chất Tiên Nghịch, giờ anh sẽ truyền cho em phần sau của Phản Thiên Cực Kiếm Kinh”.

Vân Tịch gật đầu, thực ra thiên phú của cô ấy cũng vô cùng mạnh mẽ, vừa nãy dù Ngô Bình không ra tay thì thực ra cô ấy cũng có thể đối đầu với đám người kia. Nhưng Ngô Bình không muốn cô ấy bộc lộ thực lực quá sớm, thế nên đã ngăn cô ấy lại.

Có Ngô Bình chỉ dạy và giúp đỡ, Vân Tịch đã luyện đến tầng thứ tám của Thiên Cực Kiếm Kinh rất nhanh, hơn nữa Ngô Bình còn giúp cô ấy đặt nên móng cho tầng thứ chín, tầng thứ mười, chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì không lâu sau có thể đột phá.

Ngô Bình ở Vân phủ bảy ngày, ngày cuối cùng anh giúp Vân Tịch đột phá cảnh giới Anh Biến, để Vân Tịch ngưng tụ Thần Anh.

Sau khi giúp Vân Tịch đột phá, anh lờ mờ cảm nhận được đã đến lúc đột phá cảnh giới Long Môn. Anh liền quay về Hưng Long, chuẩn bị đột phá!

Sau khi về Hưng Long, anh liền đến động của Huyết tổ trước.

Huyết tổ thấy Ngô Bình thì cười nói: “Khá lắm, con đã ngưng tụ được máu tổ tiên, con khiến ta rất kinh ngạc đấy!”

Ngô Bình: “Sư tôn, con cần máu của thái cổ chân nhân đời đầu!”

Huyết tổ nhìn anh chằm chằm: “Con định tiến thêm một bước sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử muốn vượt Long Môn, thế nên cần tiến hành sự nâng cao thực lực cuối cùng”.

Huyết tổ gật đầu: “Được! Con có máu tổ tiên thì khả năng thành công sẽ lớn hơn, ta sẽ trông chừng cho con!”

Ông ấy đưa một cái lọ nhỏ cho Ngô Bình, bên trong có một chút máu của thái cổ chân nhân đời đầu. Máu tổ tiên của Ngô Bình sục sôi, thoáng cái đã hấp thu và luyện hóa máu trong bình, bất đầu phân tích kết cấu sức mạnh và truyền thừa gen của nó!

“Ầm ầm!”

Máu huyết rung chuyển, máu tổ tiên của Ngô Bình bắt đầu đột phá cảnh giới viên mãn. Nhưng sức mạnh khủng khiếp trong máu của thái cổ chân nhân đời đầu khiến toàn thân Ngô Bình run rẩy, cơ bắp của anh nứt ra từng tấc.

May mà thể chất của anh mạnh mẽ, vẫn có thể cố gắng kiên trì.

Thoáng cái đã ba ngày trôi qua, anh cuối cùng cũng lĩnh ngộ được sự huyền diệu của máu và cả truyền thừa vĩ đại và xa xưa, máu tổ tiên của anh trở nên viên mãn, càng ngày càng mạnh.

Bảy ngày lại trôi qua, anh mở mắt ra, lẩm bẩm: “Đã đến lúc đột phá rồi!”

Anh đi ra khỏi động thiên, Thanh Tuyết thiên chủ liền xuất hiện, cô ta nói: “Huyền Bình, cậu sắp vượt Long Môn sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Thanh Tuyết, tôi cảm thấy thời cơ đã chín muồi”.

Thanh Tuyết thiên chủ: “Tôi khuyên cậu khi nào vào Thiên Giới hẵng đột phá”.

Ngô Bình giật mình: “Ồ, vào Thiên Giới?”

Thanh Tuyết thiên chủ gật đầu: “Thiên Giới là thế giới có duy độ cao, đột phá ở đó thì cơ thể và tinh thần của cậu mới có thể hoàn toàn mở ra, tiếp xúc đến cảnh giới cao thâm hơn. Cậu là thiên tài hàng đầu của Học phủ truyền kỳ, có tư cách bước vào Thiên Giới, đừng lãng phí cơ hội như vậy!”

Ngô Bình: “Được! Vậy tôi sẽ đến Thiên Giới rồi đột phá!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play