Người đàn ông đó mặc áo choàng xanh, gã tự hào nói: “Tôi là đệ tử chân truyền của Thiên Đạo Môn, Hầu Nhất Phàm!”
Ngô Bình nhìn hắn: “Một đệ tử chân truyền cỏn con mà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy, thật là to gan!”
Hầu Nhất Phàm tức giận: “Cậu…”
Tề Long Hải lạnh giọng nói: “Lý Huyền Bình, mặc kệ cậu lai lịch như thế nào, nơi này là lãnh thổ nước Long. Bản Tổng đốc hạ lệnh cho cậu lập tức rời đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Ngô Bình rất khinh thường: “Tổng đốc? Cái danh tổng đốc của anh đáng giá bao nhiêu? Nước Long có mấy vạn Tổng đốc, năm nay đã chết hơn phân nửa, tôi cảm thấy anh sẽ là một trong số đó”.
Tề Long Hải tức giận: “Quá tự phụ!”
Ngô Bình đi một bước đã đến chỗ Vân Đình Quang, nhìn chằm chằm vào ông ta và nói: “Tôi sẽ cho ông một cơ hội để xin lỗi Vân Tịch, sau đó tôi có thể để ông đi”.
Vân Đình Quang kinh ngạc, ông ta lùi nhanh ra sau, tức giận nói: “Bắt lấy đám người này!”
Đám người xung quanh lập tức ra tay, Tề Long Hải hành động đầu tiên. Hắn thấy dung mạo của Vân Tịch liền muốn lấy cô ấy làm thiếp, mà bây giờ Ngô Bình đã trở thành một chướng ngại vật to đùng.
Tề Long Hải rất giỏi võ, thế nên hắn tung một chưởng ngay lưng Ngô Bình.
Ngô Bình còn chẳng thèm nhìn đã giơ tay vồ, anh tóm lấy Tề Long Hải như tóm một con gà con. Anh lạnh lùng nói: “Thứ rác rưởi như anh mà cũng dám nhòm ngó vợ chưa cưới của tôi?”
“Ầm!”
Anh vật mạnh Tề Long Hải xuống đất. Hắn kêu lên thảm thiết, máu thịt nát bét, Nguyên Anh tan rã, thoáng chốc đã không còn tu vi.
Những người còn lại chưa kịp hoàn hồn thì Ngô Bình đã tóm lấy Hầu Nhất Phàm. Anh khẽ rung tay, xương cốt gã liền nát bấy, Nguyên Anh cũng bị chấn động gần như sụp đổ. Gã sợ mất vía, gào lên thảm thiết, vội nói: “Tha mạng!”
Ngô Bình đá bay gã, sau đó đứng trước mặt Vân Đình Quang: “Ông vẫn không chịu xin lỗi à?”
Vân Đình Quang vô cùng sợ hãi, sao tên này lại mạnh đến thế?
Ông ta hít sâu, nói: “Cậu Lý, Vân Thị chúng tôi là một trong tứ đại vương tộc…”
Bốp!
Ngô Bình tát lên mặt ông ta khiến ông ta bay xa cả trăm mét, nửa cái đầu nát bét, ông ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
“Dừng tay!”. Con rể cả của Vân Đình Quang định ra tay thì bị Ngô Bình đá bay. Hắn hộc máu liên tục, chỉ một chiêu thôi đã bị thương nặng!
Ngô Bình giẫm lên mặt Vân Đình Quang, lạnh nhạt nói: “Có xin lỗi không?”
Vân Đình Quang cuối cùng cũng biết sợ, quỳ xuống trước mặt Vân Tịch: “Vân Tịch, tôi xin lỗi, ban nãy tôi vô lễ với cô, tôi rất xin lỗi cô!”
Vân Tịch hừ lạnh, trong lòng lại thầm kinh ngạc, Ngô Bình mạnh mẽ tới nỗi vượt xa sức tưởng tượng của cô ấy.
Vân Đình Quang dập đầu xin lỗi xong thì nhìn sang Ngô Bình.
Anh nghĩ một chút rồi lạnh nhạt nói: “Nghe nói ông đã nắm giữ ba châu của Thái Thanh? Cho ông một ngày, hãy giao ra cả ba nơi rồi cút về địa bàn của mình. Nếu không tôi sẽ giẫm nát đầu ông ngay!”
Vân Đình Quang vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng nào dám tỏ thái độ, nói: “Thưa cậu, ba châu này tôi vâng lệnh tông chủ lấy về, việc này…”
Bốp!