Chương 3346
Ngô Bình đứng dậy nói: “Đại tướng quân, tôi xin phép đi trước”.
Ngô Bình rời khỏi doanh trại rồi quay lại cửa hàng, Lý Mai vẫn chưa có tu vi gì, để cô ấy ở lại trông cửa hàng một mình khiến anh thấy hơi lo. May mà ngọc phù truyền tin không có động tĩnh gì, chứng tỏ mọi chuyện vẫn êm đẹp.
Khi anh đến gần cửa hàng thì đã bị cảnh tượng phía trước chọc cho giận sôi người, cửa của cửa hàng đã bị ai đó đập nát, bình đan dược ở bên trong rơi vỡ đầy đất, còn Lý Mai thì toàn thân dính máu rồi nằm im bất động sau quầy. Cô ấy bị đánh vỡ đầu, máu tươi cứ thế chảy ra, ngoài ra còn hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, có hai người đàn ông trung niên hung hăng đi tới, sau đó đi xuyên qua đám người xúm lại xem trò vui rồi gào lên: “Con này to gan thật, dám chiếm cửa hàng mà Đề đốc của bọn này ưng ý, đây chính là hậu quả khi dám chống lại Đề đốc phủ của bọn tao”.
Uỳnh!
Một luồng khí tức quét ngang, hai người đang nói chuyện bỗng nổ tung, hình thần cũng biến mất. Ngô Bình đã đi vào trong cửa hàng, anh bắt mạch cho Lý Mai thì thấy cô ấy bị thương rất nặng.
Anh lấy Thiên Nguyên Chân ra rồi bắt đầu chữa trị cho Lý Mai. Y thuật của anh rất giỏi, chỉ vài phút sau, Lý Mai đã tỉnh lại, trông thấy Ngô Bình, cô ấy thở phào một hơi: “May quá anh về rồi”.
Ngô Bình: “Lý Mai, sao em không bóp nát ngọc phủ?”
Lý Mai thở dài nói: “Họ ra tay nhanh quá nên em không kịp bóp”.
Ngô Bình đỡ cô ấy ngồi dậy rồi truyền sức mạnh vào người cô ấy, vết thương của Lý Mai khôi phục nhanh chóng, không lâu sau cô ấy đã khoẻ lại bình thường.
Ngô Bình nhìn sang người đã chết, một người trong số đó đã về phủ Đề đốc để bẩm báo. Một lát sau, đã có một người đàn ông mặc áo quan bước nhanh tới, theo sau còn có các binh sĩ.
“To gan, dám giết người của tôi, mau ra đây chịu chết!”, người đó gào lên với vẻ phách lối.
Ngô Bình đi ra ngoài, anh nhìn Đề đốc đó rồi giơ lệnh bài của mình ra, bên trên có viết năm chữ Tổng thủ lĩnh cấm quân.
Người đó hoảng hốt rồi vội quỳ xuống đất: “Hạ quan Tây Môn Bảo tham kiến Tổng thủ lĩnh”.
Ngô Bình: “Người của anh đã đánh người phụ nữ của tôi bị thương, giờ snh tính sao?”
Tây Môn Bảo tái mặt, cấm quân là gì? Đó là những người nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế, mà Tổng thủ lĩnh của cấm quân chỉ có quyền dưới hoàng thượng thôi, sao một Đề đốc nhỏ bé như gã dám đắc tội đây?
Gã run giọng nói: “Là tại hai tên nô tài kia có mắt như mù, Tổng thủ lĩnh đánh chết họ cũng là đúng tội ạ”.
Ngô Bình: “Anh nói vậy là tính phủi sạch trách nhiệm à?”
Tây Môn Bảo cười ngượng nói: “Tiểu nhân đáng chết! Xin Tổng thủ lĩnh trách tội”.
Ngô Bình: “Theo luật của nước Long thì hạ quan cấp dưới mà ra tay với thượng quan cấp trên hoặc người nhà của thượng quan thì sẽ bị xử chém”.
Tây Môn Bảo vã mồ hôi lạnh: “Tiểu nhân thật sự không cố ý, xin Tổng thủ lĩnh tha mạng!”
Ngô Bình: “Nghe hai tên đã chết nói là anh muốn mua lại cửa hàng này hả?”
Tây Môn Bảo nói: “Tổng thủ lĩnh, chúng ta có thể về phủ của tiểu nhân nói chuyện không ạ? Nơi này không tiện cho lắm”.
Ngô Bình: “Cũng được”.
Vì thế, anh đã dẫn Lý Mai đi cùng.
Trên đường đi, Tây Môn Bảo đã giới thiệu qua về bản thân, gã là Đề đốc của cửa Tây Long Kinh. Có tất cả 16 lối vào Long Kinh, trong đó bốn cổng phía Tây do Tây Môn Bảo phụ trách, vì thế chức quan thật của gã là Môn đốc, nhưng lại được hưởng bổng lộc của Đề đốc.