Chương 3345

Người này cũng khá phóng khoáng, nói đi là đi.

Nguỵ Nguyên cười bảo: “Sự có mặt của thủ lĩnh Ngô chắc chắn sẽ giúp cấm quân hùng mạnh hơn, chúng tôi rất hoan nghênh!”

Lúc này không còn ai xem thường Ngô Bình nữa. Khoan hãy nói những cái khác, danh hiệu “đứng đầu trong lịch sử” Học phủ truyền kỳ đã đủ làm họ nể sợ rồi.

Trác công công cười bảo: “Đại tướng quân, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để trò chuyện nhé?”

Nguỵ Nguyên cười đáp: “Được. Trác công công, thủ lĩnh, mời!”

Nguỵ Nguyên mời hai người đến thư phòng của mình, sai người pha trà nước, sau đó hướng mắt về phía Trác công công.

Trác công công: “Đại tướng quân, hình như Tổng thủ lĩnh vẫn chưa năm rõ tình hình của cấm quân này nên phiền ngài nói giới thiệu lại một chút”.

Nguỵ Nguyên cười nói: “Được thôi”, sau đó, ông ấy đã gới thiệu sơ qua về tình hình của cấm quân.

Ngoài mặt thì cấm quân này nhận mình có 800 nghìn quân, nhưng thực chất chỉ có khoảng 500 nghìn thôi. Trong số đó thì có 50 nghìn người thuộc nội quân, trong nội quân thìcó các nội vệ, nhưng cũng chỉ cỡ 14 nghìn người, họ chủ yếu là các tiên binh, tiên tướng.

Ngoại quân chủ yếu phụ trách công việc tuần tra bảo vệ Long Kinh và tình báo cùng hậu cần. Nội quân thì phụ trách công việc bảo vệ nội cung, hỗ trợ nội vệ bảo vệ hoàng đế và hoàng tộc.

Thực lực của cấm quân rất mạnh, nhất là 50 nghìn nội quân, ai cũng là cao thủ cả, ngoài ra còn biết dùng sát trận. Vì thế muốn làm Tổng thủ lĩnh của họ là một việc rất khó, vì để họ phục mình thì Ngô Bình phải chứng minh được thực lực của anh.

Thật ra Tổng thủ lĩnh Chu vừa đi cũng chỉ miễn cưỡng ngồi ở vị trí này thôi, vì trong cấm quân vẫn còn khá nhiều cường giả không phục gã. Vì không thể áp chế được các cường giả ấy nên ông Chu kia không đạt được thành tựu cao, đó cũng chính là lý do khiến Hoàng đế không muốn trọng dụng gã nữa.

Nghe giới thiệu qua xong, Ngô Bình đã hiểu rõ phần nào và biết nhận công việc này không hề dễ dàng chút nào, so ra còn khó hơn làm phó thủ lĩnh của Long Uy Doanh.

Trác công công cười nói: “Tổng thủ lĩnh Ngô, vậy tôi xin phép nhé, hai ngài cứ trò chuyện thêm để cùng bàn cách điều khiển cấm quân”.

Hai người kia cùng đứng dậy tiễn Trác công công.

Trác công công đi rồi, Nguỵ Nguyên cười nói: “Tông thủ lĩnh, hay giờ chúng ta đến doanh trại tham quan luôn?”

Ngô Bình nói: “Ngày mai tôi mới chính thức nhận chức, nhưng muốn phiền Đại tướng quân làm giúp một việc trước”.

“Dạ?”, Nguỵ Nguyên hỏi: “Việc gì vậy ạ?”

Ngô Bình: “Phiền Đại tướng quân dán một thông báo là ngày mai tôi sẽ bày lôi đài ở đây, bất kỳ binh lính nào có thể đánh bại tôi thì tôi sẽ thưởng cho người đó 100 triệu Thần Long. Còn nếu ai bị tôi đánh bại thì phải đồng ý với tôi một điều kiện”.

Nguỵ Nguyên ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình lại dùng đến đối sách nay nên nói: “Tổng thủ lĩnh, trong cấm quân có mấy tướng sĩ mạnh lắm, ngài làm vậy e là không ổn”.

Ông ấy sợ nhỡ Ngô Bình thua thì sẽ mất uy, khó mà làm Tổng thủ lĩnh được nữa. Nguỵ Nguyên là Đại tướng quân nên đương nhiên ông ấy cũng mong Tổng thủ lĩnh là một tướng giỏi, như thế thì binh sĩ mới tăng lực chiến đấu lên được.

Ngô Bình cười nói: “Không làm thế thì tôi cũng sẽ không được tất cả mọi người kính phục giống tổng thú lĩnh trước”.

Nguỵ Nguyên thấy Ngô Bình kiên quyết vậy thì gật đầu: “Được, tôi sẽ đi dán thông báo ngay”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play