Chương 3347

Đến nơi, Tây Môn Bảo mời Ngô Bình vào phòng khách, sau đó đích thân rót nước pha trà rồi cung kính đứng một bên.

Ngô Bình: “Nói đi”.

Tây Môn Bảo không dám giấu giếm nên đã kể hết mọi chuyện. Thì ra, gã đã ưng cửa hàng đó, vì thế muốn dùng thủ đoạn để bắt chủ của cửa hàng ấy bán lại cho mình với giá rẻ.

Nhưng ông chủ nhất quyết không chịu bán, những người khác biết Tây Môn Bảo định mua nên không dám xen vào, ai ngờ đâu cuối cùng Ngô Bình lại mua được.

Sau khi biết tin, Tây Môn Bảo nổi giận nên đã cho người đến quán làm loạn. Ai dè đụng ngay Tổng thủ lĩnh là Ngô Bình.

Ngô Bình nghe xong thì hỏi: “Anh có bao nhiêu cửa hàng ở Long Kinh?”

Tây Môn Bảo: “Thưa Tổng thủ lĩnh, cũng không nhiều, chỉ có năm cái thôi ạ”.

Ngô Bình ừm một tiếng: “Tha cho anh lần này cũng được, nhưng anh phải nhường lại năm cửa hàng ấy cho tôi”.

Tây Môn Bảo méo mặt rồi van xin: “Tổng thủ lĩnh, khó khăn lắm tiểu nhân mới để dành được mấy cửa hàng, có thể cho tiểu nhân giữ lại một cái không ạ?”

Ngô Bình: “Được, lấy đầu anh xuống mà đổi’.

Tây Môn Bảo rụt cổ lại rồi nói: “Hạ quan đồng ý với điều kiện của Tổng thủ lĩnh ạ”.

Ngô Bình cười khẩy: “Tôi lấy có năm cửa hàng vẫn là hời cho anh, tôi còn định giết anh cơ”.

Tây Môn Bảo quỳ xuống nói: “Tiểu nhân biết tội rồi ạ!”

Ngô Bình đứng dậy nói: “Đưa tôi đi tham quan các cửa hàng ấy”.

Sau đó, Tây Môn Bảo đã dẫn Ngô Bình và Lý Mai đi tới năm cửa hàng. Chúng nằm ở các vị trí rất đẹp, trước kia Tây Môn Bảo mua không đắt như giờ. Chứ giờ mà tính tổng giá trị của các cửa hàng này thì phải trên 10 tỷ tiền báu.

Lấy giấy tờ nhà đất của năm cửa hàng ấy xong, Ngô Bình mới cho Tây Môn Bảo đi.

Lý Mai cười nói: “Bị đánh cho gần chết cũng đáng, kiếm thêm được năm cửa hàng”.

Ngô Bình lừ mắt nói: “Anh thà không lấy năm cửa hàng này còn hơn, xem ra anh phải cho người bảo vệ em rồi”.

Dứt lời, anh thả liêu ra, nó cúi gập người chào: “Chủ nhân”.

Ngô Bình: “Liêu, sau này mày hãy bảo vệ cho Lý Mai, nếu cô ấy bị làm sao thì tao sẽ làm thịt mày đấy”.

Liêu nói ngay: “Vâng, nhất định tôi sẽ bảo vệ thật tốt cho nữ chủ nhân”.

Nhìn thấy liêu, Lý Mai ngạc nhiên nói: “Huyền Bình, đây chính là thú bảo vệ mà anh bảo đấy à?”

Ngô Bình gật đầu: “Thực lực của liêu rất mạnh, hơn nữa còn liên tục tiến bộ thêm, có nó bảo vệ em thì người bình thường khó đến gần em được”.

Buổi chiều, Ngô Bình bảo liêu ở lại quản lý mấy cửa hàng với Lý Mai, còn mình thì đến doanh trại Long Uy.

Tại đây, các chiến sĩ đang chăm chỉ luyện tập các động tác mà Ngô Bình truyền thụ. Sau khi kiểm tra, anh thấy vô cùng hài lòng, vì thế lại dạy thêm cho họ vài động tác rồi nhắc họ nhanh chóng luyện nhuần nhuyễn.

Đinh Mặc vẫn chưa đi, anh ta đến léo Ngô Bình vào uống rượu với Chu Nguyên Thông.

Ba ngi uống được một lát thì Đinh Mặc nói: “Đại ca, tam đệ, cả hai đều có tiền đồ rộng mở rồi. Sau này, kiểu gì đại ca cũng phải là Đại La Đạo Quân, tam đệ bây giờ đã là thiên tài số một của hoc phủ Truyền Kỳ, tương lai sáng khỏi bàn. Tuy em không bằng hai người, nhưng lại có sở trường tìm kho báu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play