Chương 3333

Phiêu Miểu Đạo Quân giải thích: “Đệ tử của ta phần lớn là con gái. Trên con còn có năm sư tỷ, ai cũng là thiên tài hiếm có. Lúc rảnh rỗi con nhớ tìm gặp bọn họ”.

Ngô Bình đáp: “Vâng thưa sư tôn. Kiếm Tông chúng ta có bao nhiêu đệ tử vậy?”

Phiêu Miểu Đạo Quân nói: “Kiếm Tông có yêu cầu rất cao về ngộ tính nên cũng không có nhiều đệ tử, chỉ hơn ba trăm người. Trong đó có bốn mươi hai đệ tử chân truyền, chín đệ tử ưu tú”.

Ngô Bình tròn mắt hỏi: “Không có đệ tử nòng cốt sao?”

Cô ấy bật cười bảo: “Đệ tử ưu tú được Kiếm Tông tập trung bồi dưỡng. Còn đệ tử nòng cốt là trọng tâm bồi dưỡng của cả tiên giáo Thái Thanh. Điều kiện trở thành đệ tử nòng cốt rất khắc nghiệt. Từ khi thành lập tới nay, tiên giáo chúng ta chỉ có ba đệ tử nòng cốt, bây giờ ai cũng là cao thủ cảnh giới Đại La”.

“Với tư chất của con hẳn là có cơ hội. Không cần sốt ruột quá, cứ làm quen với tiên cảnh trên Phiêu Miểu trước đi”.

Phiêu Miểu Đạo Quân dẫn anh đi vào một tòa đại điện. Các tiên tử ở bên trong thấy bà ấy đến đều nhao nhao hành lễ: “Thiên Tôn”.

Thì ra đây đã là đại thế giới Phiêu Miểu. Ở đây, Phiêu Miểu Đạo Quân là Thiên Tôn, là chủ nhân của thế giới này.

Phiêu Miểu Thiên Tôn ra lệnh: “Các cô lui xuống đi”.

Sắc mặt của bà ấy trở nên nghiêm túc: “Huyền Bình, con học kiếm thuật ở đâu?”

Anh biết không thể giấu diếm nổi nhân vật ở cấp bậc này, bèn đáp: “Sư tôn, con từng học công pháp thiên phẩm,Thiên Cực Kiếm Kinh. Hiện giờ đã luyện đến tầng thứ bảy”.

“Ngoài ra con cũng có tu luyện Thiên Địa Kiếm Quyết, đạt được ý nghĩa Âm Dương và ý nghĩa Thiên Tượng trong đại thế giới Kiếm Đạo. Con luyện đến cảnh giới thứ hai rồi”.

Phiêu Miểu Đạo Quân thấy anh không hề che giấu, vui vẻ nói: “Xem ra ta nhận con làm đồ đệ là quyết định rất đúng đắn. Chỉ con mới có thể kế thừa kiếm đạo của ta”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Sư tôn, các đạo quân Đại La đều có kiếm đạo của riêng mình. Của sư tôn là gì vậy?”

Phiêu Miểu Đạo Quân mỉm cười nói: “Giống như tên của ta, kiếm đạo của ta chính là Phiêu Miểu Kiếm Đạo”.

Anh mở lời: “Sư tôn có cần Thiên Cực Kiếm Kinh không? Có lẽ nó sẽ giúp kiếm đạo của sư tôn có cơ hội đột phá”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn xua tay đáp: “Thiên Cực Kiếm Kinh là công pháp thiên phẩm. Con học rồi thì ta không thể học nữa. Nhưng nếu con có thể đạt được truyền thừa của Kiếm Tổ thì sẽ giúp ích cho ta rất nhiều”.

Ngô Bình gật đầu hứa hẹn: “Nhất định con sẽ tới đại thế giới Kiếm Đạo, đoạt lấy truyền thừa của Kiếm Tổ”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn nhắc nhở: “Huyền Bình, kiếm đạo con học mạnh hơn kiếm đạo Phiêu Miểu của ta, nhưng con cũng nên học của ta ít nhiều. Biết thêm kiếm đạo mới chỉ có lợi mà thôi”.

Ngô Bình lễ phép đáp: “Vâng!”

Bà ấy lại nói tiếp: “Sau này Thái Thanh Kiếm Tông có khả năng vượt qua đại thế giới Kiếm Đạo và kiếm phái Đại Hoang hay không phải dựa vào con rồi!”

Ngô Bình tò mò hỏi: “Sư tôn, con biết đại thế giới Kiếm Đạo, nhưng kiếm phái Đại Hoang lại là cái gì vậy?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn giải thích: “Trên đời này có ba thế lực kiếm đạo mạnh nhất, một là đại thế giới Kiếm Đạo, hai là kiếm phái Đại Hoang. Bọn họ có một Hoang Thiên Đạo Quân, kiếm thuật mạnh hơn ta nhiều. Người này có khả năng đột phá cảnh giới Đạo Tổ. Một khi ông ta thành công thì đến cả đại thế giới Kiếm Đạo cũng sẽ phải nể mặt”.

Anh kiên định nói: “Thái Thanh Kiếm Tông của ta cũng không kém!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play