Chương 3326
Anh cưỡi độn quang, tới hải đảo Đông Doanh, tìm Chu Chu giúp đỡ. Tịnh Thế Hồng Liên trên người anh đã chuyển sang Chu Chu rồi, bây giờ muốn trừ khử ma niệm của cùng kỳ phải tìm cô bé giúp đỡ.
Anh lấy bình thuỷ tinh phong ấn cùng kỳ ra, rồi đấm vỡ bình thuỷ tinh, cùng kỳ xuất hiện.
Cùng kỳ này lớn cỡ con nghé, trên lưng có hai cánh, toàn thân trắng muốt, trên đầu chỉ có một chiếc sừng, mặt giống hổ, chỉ là trên bề mặt mọc đầy vảy bạc, trên vảy có phù văn màu vàng.
Cùng kỳ vừa xuất hiện, Chu Chu phất tay, một tia sáng đỏ rơi trên người nó, bỗng chốc xoá bỏ hết tất cả ma niệm của con cùng kỳ này.
Ngô Bình nhân lúc nó mới vừa thức tỉnh, lập tức thi triển thủ đoạn man vương giao tiếp với nó.
“Cùng kỳ nhỏ, tao cứu mày thoát khỏi khốn đốn, sau này mày theo tao nhé?”
Cùng kỳ mở mắt ra, con ngươi có màu đỏ vàng, lãnh khốc vô tình, nó nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ngô Bình, trả lời: “Ngươi chỉ là loài người, lấy tư cách gì nói chuyện với ta như vậy?”
Ngô Bình: “Cùng kỳ nhỏ, là thú bảo vệ nhưng hình như mày có thành kiến với con người”.
Cùng kỳ hứ một tiếng: “Mẹ của ta bị loài người các ngươi hại chết. Nếu không phải vì ngươi đã cứu ta thì ta đã ăn thịt ngươi từ lâu rồi!”
Ngô Bình: “Xem ra phí nước bọt với mày cũng vô ích. Thế này đi, chúng ta đánh với nhau một trận, nếu mày thua thì làm thú bảo vệ cho tao, được không?”
Cùng kỳ cười quái dị: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng đòi đánh bại ta à? Dù ngươi có là thái cổ chân nhân thì cũng không làm được đâu!”
“Vậy sao? Thế thì thử xem?”, Ngô Bình khích nó.
Cùng kỳ: “Cũng được! Nhưng nếu ngươi thua thì ta sẽ ăn thịt ngươi!”
Ngô Bình: “Chốt, thua cho mày ăn, tới đi!”
Ầm!
Trong tích tắc, Ngô Bình và cùng kỳ đã lao vào đánh nhau. Móng vuốt khổng lồ của cùng kỳ phất lên, thần lực kinh người. Nhưng Ngô Bình cũng không kém, thể chất thái cổ chân nhân đời thứ năm, cộng thêm Thần anh và võ học mạnh mẽ.
Hai bên tách ta, Ngô Bình trúng một chiêu trên vai, nhưng vảy tiên và Thiên Lân của anh đủ rắn chắc nên không bị thương. Còn cùng kỳ thì bị kiếm khí của Ngô Bình chém một vết thương trên ngực.
Cùng kỳ vỗ hai cánh, lại xông tới. Ngô Bình không giấu sức, dốc toàn lực để đánh, kiếm khí tung hoành, anh còn thi triển cả lực Thiên Nguyên.
Bịch!
Cùng kỳ bị đánh ngã xuống đất, nhưng Ngô Bình cũng có một vết thương trên bụng, thiên phú sát phạt của cùng kỳ, đến anh cũng không đỡ nổi!
“Tiếp tục!”, Ngô Bình và cùng kỳ đánh đến đỏ mắt, lại lần nữa lao vào nhau.
Hổ Bảo đứng bên xem đánh nhau, mi mắt giật giật, anh Bình đỉnh quá! Thực lực của con cùng kỳ này e rằng không thua kém gì mẹ mình, thế mà nó không đánh lại anh Bình!
“Ý nghĩa Thiên Thể! Trấn áp!”
Chớp mắt, Ngô Bình dùng sức mạnh của sao trời các phương, sau lưng anh hiện lên ảo ảnh của ba nghìn tinh hệ, sức mạnh khủng khiếp áp xuống, ngưng tụ tành một bàn tay tinh quang khổng lồ, đè cùng kỳ bên dưới.
Gào!
Cùng kỳ gầm lên giận dữ, cơ thể phát ra màu đỏ, cứ thế đẩy bàn tay khổng lồ lên, sau đó quay người thoát khỏi sự trấn áp, nhào về phía Ngô Bình.
Hai tay Ngô Bình mở ra, bốn thanh thần kiếm đồng loạt xuất hiện, đâm về phía cùng kỳ. Uy lực của bốn thanh thần kiếm kinh người, nhưng vẫn chưa phải là sát chiêu của Ngô Bình.