Chương 3327

Một giây sau, anh phóng thích Âm Dương kiếm quang, hai đạo kiếm quang cùng lúc xuất hiện, xoắn lấy nhau bay về phía cùng kỳ.

Cùng kỳ ngẩng mặt lên trời hú dài, vô cùng vô tận sát khí giữa thiên địa tụ họp, xung quanh bỗng tối sầm xuống, sát khí còn đậm đặc hơn cả thuỷ ngân, khiến kiếm quang của Ngô Bình bỗng chậm lại!

Ngô Bình nhíu mày, trầm giọng nói: “Kiếm vực, mở!”

Ầm!

Kiếm vực mở ra, sát khí đều bốc hơi đi hết.

“Phù ấn Kiếm Đạo, giết!”

Phù ấn Kiếm Đạo của Ngô Bình hấp thu bốn thanh thần kiếm rồi hoá thành một thanh kiếm lớn bốn màu, chém về phía cùng kỳ.

Grừ!

Sừng của cùng kỳ bị chém mất một nửa, nó đau đớn gầm lên một tiếng, phát ra màu đỏ vô lượng nhưng đều bị kiếm vực trấn áp hết.

“Bát Hoả Thần Lôi!”

Lửa thần hỗn mang và thần lôi giáng xuống, phối hợp với Âm Dương kiếm quang, đánh đến nỗi cùng kỳ la lên oai oái.

“Dừng, ta thua rồi!”

Rất khó để đánh chết cùng kỳ, nhưng sau khi nó nhận thức được mình không thể đánh lại Ngô Bình thì lập tức nhận thua. Điều này không phải vì cùng kỳ không có khí phách, mà vì những chiêu thức Ngô Bình thi triển đã khiến con cùng kỳ này thần phục trong vô thức. Nếu không, cùng kỳ rất có thể sẽ quyết chiến tới cùng, cuối cùng cả hai cùng thiệt hại.

Ngô Bình lập tức dừng tay, anh nhìn chằm chằm cùng kỳ: “Không đánh nữa à?”

Cùng kỳ liếc anh một cái: “Không đánh lại thì đánh làm quái gì nữa!”

Ngô Bình cũng mình mẩy đầy thương tích, anh vừa khôi phục vết thương vừa nói: “Thua rồi thì phải nhận, sau này mày chính là thú bảo vệ của tao”.

Cùng kỳ nhìn Hổ Bảo: “Cái cục be bé này nhìn có vẻ ngon, tôi ăn nó trước”.

Hổ Bảo sợ nhảy cẫng lên, trốn sau lưng Ngô Bình, run rẩy. Cùng kỳ là sự tồn tại có thể tu luyện lên cấp thứ hai mươi bốn luôn đó, đến tộc của Hổ Bảo cũng sợ nó.

Ngô Bình: “Đừng có doạ con nít, mày muốn ăn thì tao kiếm đồ cho mà ăn.”

Nói rồi anh lấy ra một ít thịt hung thú. Nhìn thấy thịt, cùng kỳ ch ảy nước dãi, nhào tới ăn ngấu nghiến.

Đến lúc nó ăn no thì Ngô Bình cũng sụp đổ, đồ ăn anh tích trữ đã bị nó ăn sạch rồi, thứ quỷ này ăn khoẻ ghê vậy sao?

Cùng kỳ mãn nguyện, nó lập tức nói: “Chủ nhân, tôi đồng ý lời mời của ngài, bằng lòng làm thú bảo vệ cho ngài.”

Ngô Bình nheo mắt nhìn nó: “Mày bằng lòng theo tao không phải chỉ vì cái ăn thôi đấy chứ?”

Cùng kỳ nghiêm túc: “Không! Thực lực của chủ nhân mạnh mẽ, có tư cách trở thành chủ nhân của tôi!”

Ngô Bình cảm thấy nó đang nói dối, đồng thời cũng hơi hối hận vị thả nó ra, nuôi không nổi, con này ăn khoẻ quá!

Cùng kỳ như sợ anh hối hận, vội nói: “Chủ nhân, tôi có thể chắc chắn rằng ngài thu nhận tôi sẽ không lỗ vốn đâu!”

Ngô Bình lại thở dài, có cảm giác như mình đã mắc lừa vậy, lẽ nào từ đầu tên này đã gài bẫy mình? Chỉ tỏ vẻ kiêu ngạo loè mình vậy thôi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play