Chương 3325
Nhưng đi tiên giáo Thái Thanh sẽ không tốn quá nhiều thời gian, nhanh thì mười ngày, lâu thì nửa tháng là anh đã có thể trở về cùng Đường Tử Di đợi sinh.
Đường Tử Di không muốn anh đi ngay nên Ngô Bình quyết định ở nhà thêm vài hôm, đồng thời thông báo cho Lý Thanh Đế biết.
Thời gian anh ở nhà, ngoài lúc ở bên Đường Tử Di ra thì là tu luyện. Anh tu luyện xong Hỗn Nguyên Kinh thì vào điện đường Cực Võ, tiếp tục tu luyện bộ công pháp thứ tư, Thiên Man Kinh!
Trước đó, Thiên Man Lực mà anh tu luyện chính là biến hoá từ Thiên Man Kinh. Nhưng lúc này đối chiếu anh mới nhận ra, Thiên Man Lực mình tu luyện trước đây so với Thiên Man Kinh chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Ý nghĩa của chữ “man” trong cổ ngữ là chỉ người luyện rắn, người thuần hoá, thế nên bản chất của Thiên Man Kinh là chỉ việc điều khiển vạn vật, khống chế chúng sinh!
Thiên Man Kinh chỉ có năm tầng. Tầng thứ nhất tu luyện ra man lực, người luyện thành được xưng là man khách. Tầng thứ hai tu luyện man tâm, dùng nó giao tiếp với vạn linh, người luyện thành được xưng là man sư. Tầng thứ ba là tạo ra man cảnh, có man cảnh là có thể dễ dàng khống chế các loại sinh linh trong trời đất, người luyện thành được xưng là man vương. Tầng thứ bốn dùng nguyên liệu để tạo ra man giới, đồng thời có thể thuần dưỡng một số lượng lớn sinh linh trong man giới, người luyện thành được xưng là man hoàng. Tầng cuối cùng, khai mở man quốc, mang các sinh linh mạnh mẽ luyện vào trong man quốc, từ đó nâng cao thực lực của bản thân, người luyện thành cảnh giới này được xưng là thiên man!
Trước đó Ngô Bình đã tu luyện ra man lực, thế nên anh đột phá tầng một rất nhanh, đồng thời tiếp tục tu luyện tầng hai, man tâm.
Man tâm này thật ra là thứ dùng để giao tiếp với vạn linh. Trước đó anh đã mở được một phần xiềng xích thần hồn rồi, một trong số đó chính là vạn vật hữu linh!
Vạn vật hữu linh chỉ việc khi chúng ta tới gần vật có linh tính thì có thể tự động giao tiếp với nó. Năng lực này giúp anh rất nhiều trong việc ngưng tụ man tâm, cuối cùng quá trình rất thuận lợi, anh chỉ mất hai canh giờ đã thành công.
Man tâm thật ra được hình thành từ những ý niệm rời rạc, những ý niệm này cực kỳ mẫn cảm, có thể giao tiếp thấu hiểu vạn linh. Có man tâm rồi, Ngô Bình được xem như là một vị man sư.
Sau khi viên mãn man tâm, Ngô Bình tiếp tục đột phá tần thứ ba, tạo man cảnh.
Thật ra tầng này cũng không khó, lúc anh ở giai đoạn Luyện Thần đã có thể tạo ra một thế giới bằng một ý niệm, tạo man cảnh là một chuyện rất đơn giản đối với anh.
Đương nhiên tầng này cũng rất thuận lợi, thậm chí còn thành công nhanh hơn tầng thứ hai, anh chỉ dùng chưa đến nửa canh giờ là đã tạo man cảnh thành công rồi.
Ngô Bình hăng hái tiếp tục tu luyện tầng thứ tư, dùng nguyên liệu tạo nên một man giới, đồng thời thuần dưỡng sinh linh trong đó.
Anh suy nghĩ rồi lấy chiếc nhẫn phong ấn liêu ra. Một giây sau, liêu đã được thả ra ngoài.
Liêu là thú bảo vệ, đứng thứ chín mươi ba, thực lực không hề yếu.
Liêu ở trong kia đã buồn muốn điên, vừa được ra ngoài đã nhảy loạn. Ngô Bình kêu nó: “Liêu, tao định thả cùng kỳ ra, mày thấy được không?”
Liêu: “Chủ nhân, cùng kỳ kia đã là thú bảo vệ cấp sáu rồi. Trong loài liêu bọn tôi, cấp sáu tương đương với thực lực cấp Thần Tiên. Nhưng cùng kỳ thì khác, đến chân tiên gặp phải cùng kỳ cấp sáu cũng phải thấy đau đầu”.
Ngô Bình: “Chân tiên à?”, quả nhiên thấy hơi đau đầu.
Suy nghĩ một lát, anh lại hỏi: “Trong này ngoài cùng kỳ thì có loài nào khá lợi hại nữa?”
Liêu: “Còn có ‘chúc long’ đứng thứ ba nữa, nhưng cấp bậc của nó càng cao, đã cấp mười rồi”.
Ngô Bình thở dài: “Xem ra chỉ có thể thử với cùng kỳ thôi”.