Chương 3312

Ngô Bình thấy Hoàng Bân Hổ này là một người khá thoải mái, bèn nói: “Đa ca, nhân tài hiếm có, huống hồ em lại không thể ở quân doanh mọi lúc. Em thấy hay là vẫn nên để Hoàng cấm quân giữ chức đại cấm quân đi, nếu có thời gian thì em sẽ tới giúp ông ấy một tay”.

Chu Nguyên Thông cười nói: “Em ba, làm vậy chẳng phải là đã thiệt thòi cho chú rồi sao?”

Ngô Bình: “Giúp đại ca làm việc, thiệt thòi gì chứ”.

Chu Nguyên Thông cười ha hả, nói với Hoàng Bân Hổ: “Hoàng cấm quân, Em ba của tôi là người coi trọng người tài, vậy thì ông cứ ở lại đi. Em ba, hay là thế này, từ giờ chú chính là phó thủ lĩnh cấm quân”.

Hoàng Bân Hổ vô cùng cảm kích, chắp tay với Ngô Bình và Chu Nguyên Thông: “Đa tạ Đại đô đốc! Đa tạ Ngô Võ Vương!”

Hoàng Bân Hổ: “Đại đô đốc, thủ lĩnh cấm quân không ở đây, phải chăng nên chờ ngài ấy về đã rồi mới bổ nhiệm?”

Chu Nguyên Thông: “Em ba của tôi là thủ lĩnh cấm quân của tám trăm nghìn cấm quân, giờ tôi để chú ấy giữ chức phó thủ lĩnh cấm quân cũng là thiệt thòi cho chú ấy rồi”.

Song đúng lúc này, trong quân doanh phía trước đột nhiên truyền ra một tiếng rồng gầm, tiếp đó, cả mặt đất rung chuyển không ngừng.

Hoàng Bân Hổ biến sắc, hô to: “Không ổn rồi! Mấy người kia lại náo loạn!”

Dứt lời, ông ta liền quay sang Chu Nguyên Thông: “Đại đô đốc, tôi chỉ e không áp chế được, vẫn cần nhờ đến phó thủ lĩnh cấm quân ra mặt”.

Chu Nguyên Thông gật đầu: “Nhờ chú vậy, em ba”.

Ngô Bình: “Đại ca khách sáo quá”.

Hoàng Bân Hổ và Ngô Bình đi vào Long Uy Doanh, thấy ngay trên sàn huấn luyện có hai binh sĩ c ởi trần đang ẩu đả, mỗi đấm mỗi đá của bọn họ đều mang theo sức mạnh rất lớn, những nơi nắm đấm vụt qua như thể bị hai con thú lớn hoành hành, phòng ốc đổ nát, mặt đất lún xuống, cảnh tượng hỗn loạn.

Nhóm quản lý của Long Uy Doanh cười mỉm đứng đằng xa, họ đã quá quen với chuyện này.

Hoàng Bân Hổ cất lời: “Phó thủ lĩnh cấm quân, kỷ luật quân đội thuộc quyền quản lý của nhóm cấm quân chúng tôi. Hai người đang đánh lộn là mấy đứa nhóc có nồng độ long huyết tinh khiết cực cao, một người tên là Quách Thiếu Long, người còn lại là Dương Thế Long. Cả hai đều sắp đạt tới Long Biến tầng thứ hai, thực lực khá mạnh, ngay cả tôi cũng không chắc sẽ thắng được họ”.

Ngô Bình: “Theo kỷ luật trong quân, đánh lộn thế này nên xử trí thế nào?”

Hoàng Bân Hổ: “Mỗi người năm mươi gậy, nhưng quân côn cũng không thể làm bọn họ bị thương, dù bị đánh rất nhiều lần nhưng họ cũng chẳng thấy xi nhê gì. Thế nên hai người này vô cùng ngang ngược, chẳng coi kỷ luật quân đội ra gì hết”.

Ngô Bình: “Nhóm thủ lĩnh cấm quân trong doanh cũng mặc kệ à?”

Hoàng Bân Hổ: “Bọn họ không quản nổi, thế nên dứt khoát mặc kệ luôn”.

Lúc này, hai người đang ẩu đả kia tiến dần về phía Ngô Bình và Hoàng Bân Hổ, một trăm thước xung quanh họ hình thành nên một vùng vực có khí thế mạnh mẽ.

Càng ngày càng gần, đến lúc cách Ngô Bình chừng mấy chục mét thì…

“Ầm ầm!”

Sau tiếng vang lớn, Ngô Bình thi triển Kiếm Vực, cả hai người kia lập tức bị áp chế mạnh mẽ, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.

Ngô Bình chậm rãi đi tới, cất lời: “Ẩu đả trong quân doanh, mỗi người chịu năm mươi gậy”.

Hai người kia cảm nhận được khí tức đáng sợ của Ngô Bình, sắc mặt lập tức trắng bệch. Một người nói: “Anh là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play