Chương 3313
Hoàng Bân Hổ lớn tiếng hô: “Đây là phó thủ lĩnh cấm quân mới tới, Ngô Bình đại nhân”.
Ngô Bình đưa tay ra: “Lấy quân côn ra đây!”
Một binh sĩ chạy chậm tới, lấy chiếc gậy sắt có một đầu tròn, một đầu dẹt đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình thử một chút, sau đó nói: “Nằm xuống!”
Dứt lời, một trong hai người kia liền bị đè nằm rạp xuống đất.
Ngô Bình vung quân côn lên, không hề báo trước mà đánh xuống.
“Bộp”.
Mặt đất khẽ rung lên, một luồng sức mạnh xuyên thấu qua da vào trong khiến người kia kêu thảm một tiếng: “Ối, đau chết mất!”
“Bộp!”
Gậy thứ hai, người bị đánh đã tróc cả da, lại tiếp tục đau đớn gào lên.
Sau khi bị đánh mười gậy, người này lập tức xin tha: “Ngô đại nhân, tôi sai rồi, chắc chắn tôi sẽ sửa đổi!”
Ngô Bình vẫn không ngừng tay, chỉ thản nhiên nói: “Quân kỷ nghiêm minh, năm mươi gậy là năm mươi gậy, không được thiếu bất cứ cái nào. Anh yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không đánh chết anh”.
Ngô Bình cứ đánh hết gậy này tới gậy khác, cho tới khi đánh đến gậy thứ ba mươi mấy thì mông của người này đã tróc thịt, còn anh ta thì đau đến mức ngất lịm đi.
Sau khi đánh xong năm mươi gậy, trên người anh ta gần như nát bấy, khiến đám người chứng kiến tê cả da đầu, kinh hãi hít sâu.
Đánh xong người thứ nhất thì người còn lại vội vàng cầu xin: “Ngô đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, tôi sẽ sửa ngay, cam đoan không dám tái phạm nữa!”
Ngô Bình: “Nếu chỉ đánh mỗi anh ta mà không đánh anh thì chẳng phải không công bằng sao? Nằm sấp xuống!”
“Bộp!”
Chỉ trong giây lát, người này cũng bắt đầu kêu la thảm thiết, tiếng la còn vang hơn cả người đầu tiên.
Sau khi đánh xong năm mươi quân côn thì người này cũng lịm đi.
Mấy trưởng quan của Long Uy Doanh liếc nhìn nhau, lòng thầm nghĩ không biết vị này là sát tinh từ đâu tới mà cách thức trừng phạt ngoan độc gớm.
Xử phạt xong, doanh trưởng của Long Uy Doanh vội vàng bước tới, cung kính chắp tay: “Tham kiến phó thủ lĩnh cấm quân!”
Ngô Bình “ừ” một tiếng đáp lời: “Không cần đa lễ”.
Anh duỗi chân ra đá, hai người đang ngất dưới đất mơ màng tỉnh lại. Thấy Ngô Bình đứng trước mặt mình, cả hai cùng hô to: “Đại nhân tha mạng!”
Ngô Bình cười nói: “Đừng sợ. Phạt xong rồi. Giờ tôi hỏi đây, về sau hai người còn đánh nhau nữa không?”
“Không đánh ạ! Không đánh nữa ạ!”. Cả hai vội đáp, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm”.
Anh lấy thuốc ra ném cho hai người, nói: “Đưa họ đi chữa thương”.
Hai người kia được nâng xuống dưới, người trong Long Uy Doanh chứng kiến cảnh này đều lộ ra ánh mắt phức tạp. Không ngờ lại có một người quản lý mới ngoan độc tới vậy, chỉ e cuộc sống sau này của họ sẽ không dễ dàng gì.
Ngô Bình: “Hoàng cấm quân, ông bảo cả doanh đội tập trung đi, hôm nay bắt đầu huấn luyện!”