Chương 3311

Ngô Bình mỉm cười: “Vậy thì tốt”.

Chỉ một lát sau có sáu người bước vào, người đi đầu mặc áo bào đen có khí thế mạnh mẽ, quanh người còn phát ra khí tức võ đạo. Ông ta cũng giống với thủ lĩnh cấm quân, đều là Võ Tiên Tôn cảnh giới Đoạt Thiên!

Người áo đen ôm quyền: “Không biết đại đô đốc cho gọi có chuyện gì?”

Chu Nguyên Thông cười đáp: “Hoàng cấm quân, tôi giới thiệu chút nhé. Đây là em ba Ngô Bình của tôi, Võ Vương truyền kỳ chín sao của học viện võ đạo. Em ba, đây là Hoàng thủ lĩnh Hoàng Bân Hổ, người quản lý Long Uy Doanh thay ta”.

Dứt lời, Chu Nguyên Thông nói tiếp: “Hoàng cấm quân, em ba của tôi tinh thông võ học, gần đây muốn tìm một người để đấu thử. Ta biết công phu của ông ta giỏi nhất trong tám cấm quân, nên mới mời ông tới đây”.

Hoàng Bân Hổ không ngốc, ông ta biết rõ nếu như mình thua trong trận đấu thoạt nhìn có vẻ đơn giản này thì chức vị cấm quân của doanh trại Long Uy này sẽ đổi người.

Đôi mắt ông ta phát ra thần quang, ông ta nhìn về phía Ngô Bình, nói: “Nghe đồn Võ Vương truyền kỳ đều rất đáng gờm, nhưng thoạt nhìn có vẻ chưa vượt long môn nhỉ?”

Ngô Bình: “Vừa mới trải qua lôi kiếp thôi. Mong được Hoàng cấm quân chỉ bảo đôi điều”.

Sắc mặt Hoàng Bân Hổ nghiêm túc hẳn, ông ta biết rõ sự đáng sợ của Võ Vương truyền kỳ chín sao, những người đó chính là sự tồn tại nghịch thiên, tuy tu vi của họ không cao nhưng ông ta muốn thắng cũng chẳng dễ dàng.

Vừa nghĩ tới đây, ông ta liền nói: “Ngô Võ Vương, hay là chúng ta đấu quyền cước thử nhé? Nếu ta để lưng chạm xuống đất trước thì coi như thua”.

Ngô Bình: “Được”.

Chu Nguyên Thông đứng dậy, nói: “Hai vị, chúng ta cùng tới sàn luyện đấu, đừng phá hỏng đại doanh của ta nhé, ha ha!”

Nhóm người di chuyển tới sàn luyện đấu, ngoài năm kim y cấm quân thì còn có cả một số binh sĩ cũng tới xem. Dù sao người dám khiêu chiến Hoàng cấm quân cũng khá ít ỏi, bởi ông ta có thực lực Võ Tiên Tôn đáng gờm mà!”

Hoàng Bân Hổ giơ tay ra trước, cất lời: “Ngô Võ Vương, mời!”

Ngô Bình mỉm cười, anh bước ra một bước, nền đất dưới chân Hoàng Bân Hổ bỗng nhiên không chịu được lực, cả người ông ta hơi hạ xuống một chút. Sau đó, ông ta bỗng bay lên trên.

Nhưng vào giây phút ông ta khẽ bay lên thì bùn trên nền đất bỗng ngưng tụ thành một bàn tay lớn, thoắt cái tóm được mắt cá chân của ông ta, sau đó kéo mạnh xuống đất”.

“Ầm!”

Sau một tiếng vang lớn, Hoàng Bân Hổ còn chưa chạm được vào góc áo của Ngô Bình thì đã bị ném mạnh xuống đất. Thua rồi!

Đám người liếc mắt nhìn nhau. Chuyện gì xảy ra vậy? Pháp thuật ư?

Hoàng Bân Hổ vô cùng khiếp sợ, bèn hô to: “Đây là võ đạo hóa kình sao?”

Ngô Bình: “Ta luân hồi đại kiếp, tu luyện tới Hóa Kình tầng thứ chín”.

Hoàng Bân Hổ kinh sợ, ông ta cúi thấp người trước Ngô Bình: “Hoàng Bân Hổ tâm phục khẩu phục!”

Đinh Mặc cảm thấy ngoài ý muốn: “Hoàng cấm quân, ông không đánh sao?”

Hoàng Bân Hổ lắc đầu: “Hóa Kình tầng thứ chín, quả thật tôi không thể nào tới gần Ngô Võ Vương. Không hổ là truyền kỳ chín sao, tại hạ không sánh nổi!”

Ông ta lại quay sang Chu Nguyên Thông, nói: “Đại đô đốc, tại hạ tài nghệ không bằng, chẳng còn mặt mũi giữ tiếp chức đại cấm quân nữa”.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play