Chương 3174
Trương Tiểu Bình gãi đầu: “Thế này… không ổn nhỉ?”
Bàn tay nuột nà của chị Li véo hông anh một cái: “Sao lúc ngủ với chị cậu không nói không ổn đi?”
Trương Tiểu Bình đỏ mặt, lúng túng chẳng biết trả lời thế nào.
Chị Li kéo anh vào phòng, bảo nhà bếp làm mấy món ăn, muốn uống vài ly với Trương Tiểu Bình.
“Có biết chị mở quán ăn này bằng cách nào không?”
Trương Tiểu Bình: “Em không biết. Chị Li, một cô gái có thể làm ăn được ở đây, chị là một người rất giỏi”.
Chị Li cười mỉa: “Chẳng phải cũng vì bị ép thôi sao? Năm ngoái chị còn là phó tổng giám đốc của một công ty đã lên sàn chứng khoán ở Vân Kinh, quản lý mấy trăm người, có xe sang, nhà xịn. Nhưng chỉ trong một đêm mọi thứ đã thay đổi. Công ty không còn nữa, bố mẹ, ông nội và bác của chị bị một bàn tay khổng lồ từ trên trời đập xuống biến thành thịt vụn. Lúc chị nhặt xác bọn họ chỉ có thể dùng tay mà hốt”.
Nói đến đây, vẻ mặt cô ấy không có chút bi thương nào, chỉ có sự tê liệt.
“Trong vòng một tháng ngắn ngủi đã có ba mươi phần trăm người Vân Kinh chết, đâu đâu cũng là thi thể và những con chó, con mèo ăn xác người. Có một số con mèo ăn cả người sống, to như con hổ, chạy vào chung cư ăn thịt người. May là sau đó đã dần dần ổn định trật tự, những người như chị mới sống được”.
“Thế giới bây giờ không giống trước đây nữa. Bất kỳ một ai trên đường cũng có thể là cao thủ, một quyền có thể đánh chết cậu. Thế nên con người bây giờ ai nấy đều cẩn thận từ li từng tí, không dám tuỳ tiện đắc tội người khác”.
“Trước khi mở quán chị còn đặc biệt tới đánh tiếng trước. Người bảo kê khu vực này trước đây tên là Mã gia. Sau đó Mã gia bị gã trọc đánh chết, gã trọc bắt đầu bảo kê khu vực này, thu tiền bảo kê cắt cổ. Gã trọc rất khó tiếp xúc, thu tiền bảo kê cao, không xử lý chuyện giúp mọi người, hở ra cái là đánh chết người ta. Mẹ kiếp, bà đây đã muốn giết hắn từ lâu rồi”.
Nói rồi cô ấy rút một con dao găm từ trong đôi bốt ra, con dao sắc lạnh, trên đó có một màn ánh sáng xanh lam nhàn nhạt.
Cô ấy thản nhiên nói: “Chị đã bôi độc lên trên rồi, chỉ cần cắt rách da gã trọc thì hắn chỉ còn con đường chết. Đương nhiên, chị cũng sẽ bị hắn đánh chết”.
Trương Tiểu Bình giật mình, vội cất con dao đi: “Cẩn thận đứt tay”.
Chị Li mỉm cười nhìn anh: “Chị tên Minh Li, sau này bọn họ đều gọi chị là chị Li. Thật ra năm nay chị mới hai mươi lăm”.
Trương Tiểu Bình: “Chị Li, gã trọc chết rồi, đàn em của hắn có trả thù không?”
Chị Li cười: “Đánh chết gã trọc thì cậu chính là đại ca ở đây, ai dám chọc cậu chứ?”
Trương Tiểu Bình ngẩn người: “Em là đại ca á?”
Chị Li: “Đúng vậy, đây chính là quy tắc giang hồ, ai mạnh thì người đó là đại ca. Nhưng trên cậu vẫn còn một người quản sự, cậu thu tiền xong cũng phải nộp cho bên đó một ít. Không có gì bất ngờ thì ngày mai bên đó sẽ phái người liên lạc cậu”.
Trương Tiểu Bình gãi đâu: “Có phải em cũng phải thu tiền bảo kê không?”
Chị Li: “Đương nhiên rồi, không thu phí bảo kê thì cậu lấy gì nộp lên trên?”
Trương Tiểu Bình: “Nhưng em không hiểu lắm”.
Dù sao anh cũng chỉ mới mười bảy tuổi, trước đây còn đang học trung học phổ thông, chưa có trải nghiệm gì ngoài xã hội.
Chị Lệ: “Cậu em, chị hiểu cậu đang nghĩ gì, có phải cảm thấy thu phí bảo kê là không tốt, là đang ức hiếp người ta, đúng không? Nhưng cậu phải hiểu, cậu không thu thì cũng có người khác thu, bọn họ thu nhiều hơn cậu, hành động ngang ngược hơn cậu. Cậu yên tâm đi, người ở đây chị quen hết, chị sẽ đánh tiếng với bọn họ. Bọn họ đã hận gã trọc tới xương tuỷ rồi, bây giờ cậu thay thế cho gã trọc, họ mừng còn không kịp”.