Chương 3175
Đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên mập mạp đi tới, trong tay ông ta cầm rượu và thuốc, gật đầu khom người, vô cùng cung kính: “Chị Li, tôi tới bái kiến đại ca mới”.
Chị Li đứng dậy, chỉ Trương Tiểu Bình: “Vị này là Bình gia vừa mới lên, đao pháp của Bình gia xuất thần nhập quỷ, giết gã trọc chỉ bằng một nhát dao. Bây giờ Bình gia chính là đại ca mới của chúng ta, cũng là người đàn ông của chị Li tôi”.
Người đàn ông mập mạp cúi gập người bái Trương Tiểu Bình: “Bái kiến Bình gia ạ!”
Trương Tiểu Bình gật đầu, không nói gì.
Minh Li: “Bình gia nhận đồ rồi, sau này sẽ bàn với các ông chuyện thu phí bảo kê sau. Nhưng các ông yên tâm, số tiền bọn tôi thu sẽ luôn ít hơn gã trọc thu”.
Người đàn ông mập mạp mừng rõ: “Tốt quá, thế tôi đi trước nhé”.
Sau đó lại có rất nhiều người tới bái kiến Trương Tiểu Bình, ai nấy đều vô cùng khách sáo, ánh mắt tràn ngập sự kính nể. Trương Tiểu Bình có thể gi ết chết gã trọc cho thấy thực lực của anh mạnh hơn hắn, bọn họ không đời nào dám chọc giận anh.
Trương Tiểu Bình nhận rất nhiều quà biếu, chất đầy cả phòng. Minh Li cho người cất hết, cười nói: “Gia chủ, không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi thôi”.
Trương Tiểu Bình: “Chị Li, em phải về nhà một chuyến”, anh vẫn còn nhớ đến cái quan tài của mình.
Minh Li cười nói: “Đúng rồi, cậu dọn dẹp đồ đạc đi. Tôi lái xe đến đó với cậu”.
Trương Tiểu Bình gãi đầu: “Cũng không có gì để dọn cả, đó chỉ là một cái quan tài, nặng lắm”.
Minh Li trợn tròn đôi mắt xinh đẹp: “Quan tài sao?”
Trương Tiểu Bình gật đầu: “Là một cỗ quan tài rất kỳ lạ, ngủ một giấc trong đó cảm thấy vô cùng thoải mái. Hôm nay em giết được gã trọc có lẽ có liên quan đến việc em ngủ trong quan tài”.
Minh Li càng thấy hứng thú, nói: “Thế chị phải đi xem mới được”.
Thế là Minh Li lái xe, hai người cùng tới cống nước có cỗ quan tài.
Xe lái đến một nơi trống trải, Trương Tiểu Bình bảo cô ấy dừng xe.
Minh Li nhìn quanh, ngạc nhiên nói: “Gia chủ, chỗ này chẳng có gì cả”.
Trương Tiểu Bình hơi ngại: “Ở dưới cống nước. Chị Li, dưới đó bẩn lắm, hay là chị đừng xuống thì hơn”.
Minh Li cười: “Chị không sợ bẩn, chỉ muốn xem thử cỗ quan tài mà cậu nói là bảo bối gì”.
Dưới cống nước đúng là khá bẩn, ruồi muỗi bay đầy, thỉnh thoảng còn gặp xác động vật lớn, vừa tanh vừa thối.
Trương Tiểu Bình sợ Minh Li đụng bẩn nên ôm cô ấy đi. Đi được vài phút thì tới trước quan tài của anh. Quan tài rất to, rộng hai mét, dài hơn ba mét, bên trong rất sạch sẽ.
Vào trong quan tài, mùi hôi thối không còn nữa, tiên quang chín màu lấp lánh, Minh Li cảm thấy rất thoải mái. Cô ấy kinh ngạc hỏi: “Đây là bảo bối gì vậy?”
Trương Tiểu Bình trả lời: “Em cũng không biết, em tình cờ phát hiện ra nó”.
Hai mắt Minh Li sáng rỡ: “Đồ tốt đấy, sau này chị sẽ ngủ trong này hằng ngày”.
Trương Tiểu Bình gãi đầu: “Ngủ ở đây ạ? Không chuyển quan tài đi sao?”
Minh Li liếc anh một cái: “Ngốc, đồ tốt thế này nhỡ ai biết thì chúng ta gặp rắc rối lớn đấy. Chi bằng cứ để đây, tối nào cũng tới ngủ, dù sao đâu có ai điên mà xuống cống nước làm gì?”
Nói rồi cô ấy ôm Trương Tiểu Bình: “Tối nay không về nữa”.
Ở phía xa, Đường Tử Di nhìn thấy cảnh này, không khỏi nghiến răng: “Mới có một ngày mà đã tìm được bạn gái rồi, giỏi thật!”