Chương 3173

Gã trọc dẫn một đám người đứng trong sảnh, nhìn thấy chị Li, hắn cười quái dị: “Anh lại đến rồi đây, bất ngờ không?”

Chị Li châm thuốc, thản nhiên nói: “Anh trọc, tôi đi theo anh”.

Gã trọc cười khì khì: “Hiểu chuyện, anh thích phụ nữ thông minh như em”.

Sau đó hắn nhớ ra điều gì, hỏi: “Thằng nhóc giỏi uống rượu kia đâu, gọi nó ra đây”.

Chị Li cười: “Cậu ấy tan làm từ sớm rồi, tôi chịu theo anh rồi mà vẫn còn giận à?”

Gã trọc nheo mắt lại: “Được, thế để nó sống thêm vài hôm”.

“Anh nói tôi đấy à?”

Bỗng nhiên, Trương Tiểu Bình đi ra từ phía sau, anh nhìn chằm chằm gã trọc.

Gã trọc nhìn Trương Tiểu Bình, ánh mắt hung dữ: “Thằng nhóc, mày bản lĩnh lắm đấy, lúc này mà còn dám ló mặt ra gặp tao!”

Chị Li cũng cả kinh, cô ấy tức giận quát: “Ai cho cậu ra ngoài?”

Trương Tiểu Bình không lên tiếng, anh cầm hai con dao, một con dao chặt xương và một con dao nhọn róc xương!

Gã trọc nhìn thấy dao trong tay anh thì cười ha hả: “Mẹ kiếp, chơi dao trước mặt ông đây à? Mày không biết tao là ông tổ chơi dao à?”

Nói rồi hắn rút một con dao bầu dài nửa mét bên thắt lưng ra, sống dao rất dày, hắt ra ánh sáng lạnh toát.

Nhìn thấy con dao này, chị Li hoảng hốt: “Anh trọc, xin anh tha cho cậu ấy một con đường sống!”

Vẻ mặt gã trọc vô cảm, tay không cầm dao ngoắc Trương Tiểu Bình, hung hăng nói: “Thằng nhóc, có giỏi thì mày lại đây. Chỉ cần mày đỡ được ba nhát của tao thì tao sẽ bỏ đi!”

Mặt Trương Tiểu Bình không cảm xúc, sải bước đi về phía gã trọc.

Gã trọc nở nụ cười tàn nhẫn, hắn học được đao pháp từ một cao thủ dùng dao, hơn nữa bây giờ tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí rồi, nên một giây hắn có thể chém ra hai mươi mấy nhát dao! Tốc độ này đâu phải một thằng nhân viên làm công có thể đỡ được?

Khoảng cách ngày càng gần, năm bước, ba bước.

“Vù!”, gã trọc ra tay, đao quang loé sáng chém từ trên xuống, hắn muốn bổ đôi Trương Tiểu Bình!

Nhưng hắn vừa giơ dao lên thì đã cảm thấy cổ mình lạnh toát, cánh tay không còn chút sức lực nào. Sau đó, hắn nhìn thấy một cảnh tượng kinh dị, đầu hắn rớt khỏi vai, sau đó thì hắn nhìn thấy cổ của mình.

Lúc đầu rớt xuống đất, máu phun cao cả mét, sau khi cạn máu, cơ thể mới mềm oặt ngã xuống đất.

Trương Tiểu Bình lui về sau mấy mét để tránh máu bắn vào người. Anh khá bất ngờ, nhát dao vừa nãy là phản ứng vô điều kiện của cơ thể, anh không cần suy nghĩ gì cả, chỉ dựa vào sự dũng cảm đứng ra bảo vệ chị Li.

Đám đàn em của gã trọc đều ngây ra như phỗng, không biết là ai đã hét lên đầu tiên, đám người này quay đầu bỏ chạy.

Chị Li là người lấy lại tinh thần đầu tiên, cô ấy rất bình tĩnh, lạnh giọng nói: “Dương Giác, vứt xác xuống sông!”

Mấy người Dương Giác vội kéo xác bọc vào bao bố rồi chia ra vứt xuống mấy con sông. Những người khác thì lau vết máu ở hiện trường.

Chị Li đốt một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả vào miệng Trương Tiểu Bình, cười nói: “Gia chủ, sau này quán chị Li là gia nghiệp của cậu rồi đấy”.

Trương Tiểu Bình sửng sốt: “Gia chủ ạ?”

Chị Li dựa vào đôi vai vững chắc của anh, mỉm cười: “Cậu ngủ với chị, còn giết người giúp chị, sau này chị chính là người phụ nữ của cậu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play