Chương 2943

Ngô Bình: “Nếu có một đại sư luyện đan ba sao gia nhập môn phái thì chúng ta sẽ cho người đó đại ngộ thế nào?”

Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong ngơ ngác nhìn nhau, Tả Kỳ Phong nói: “Gì thì anh không biết, chứ chắc chắn mỗi năm sẽ được 100 triệu tiền báu, đó là còn chưa kể tài nguyên tu hành và dược liệu đấy”.

Ngô Bình dao động nói: “Sư huynh, em muốn đi kiểm tra thử xem có được cấp một sao hay không”.

Hoa Nguyên Cát cười nói: “Xem ra sư đệ rất tự tin vào tài luyện đan của mình nhỉ. Được, lát mình đi!”

Hai người này cũng rất tò mò, không biết sư đệ của mình có thể đạt đến cấp một sao hay không.

Tuyết Nhạn đang mua nghe thấy thế thì dừng luôn, sau đó cười nói: “Ngũ gia là thầy luyện đan ạ? Tuyết Nhạn có thể hỏi anh một chuyện liên quan đến luyện đan không?”

Ngô Bình gật đầu: “Cô hỏi đi”.

Tuyết Nhạn: “Ngũ gia, có đan dược nào khiến phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ hơn không?”

Ngô Bình cười nói: “Cô đẹp thế này rồi còn cần loại đan dược ấy làm gì?”

Tuyết Nhạn thở dài nói: “Ngũ gia không biết đấy thôi, em có một cô em gái xấu bẩm sinh, vì thế em ấy không dám ra ngoài gặp ai, ngày nào cũng ru rú trong nhà, tâm trạng thì u uất. Em chỉ có mỗi một cô em gái, vì thế muốn em ấy có dáng vẻ như người bình thường, không cần quá đẹp, nhưng ít ra cũng không xấu xí”.

Ngô Bình nói: “Cô dẫn em gái đến đây, tôi hiểu về y thuật, để tôi khám cho cô ấy”.

Tuyết Nhạn mừng rõ: “Vâng, em sẽ dẫn em ấy đến ngay ạ”.

Tuyết Nhạn đi rồi, Hoa Nguyên Cát nói: “Đúng là Tuyết Nhạn có một cô em gái rất xấu tên là Tuyết Hồng. Lần đầu tiên anh gặp cô ấy còn tưởng ma cơ, suýt nữa rút kiếm ra chém rồi đấy, may mà Tuyết Nhạn xuất hiện kịp thời”.

Băng Nghiên thở dài nói: “Thật ra Tuyết Hồng rất đáng thương, em ấy rất thông minh, tiếng hát và điệu múa hơn hẳn bọn em, chỉ tiếc là có dung nhan không giống người bình thường”.

Ngô Bình: “Ý cô là cô ấy vừa hát hay vừa múa đẹp ư?”

Băng Nghiên gật đầu: “Nếu nói đến mua thì cả em và Tuyết Nhạn đều đứng tốp ba ở thành Huyền Hoàng này rồi, nhưng bọn em vẫn chưa là gì so với Tuyết Hồng cả, phải nói là một trời một vực”.

Ngô Bình gật gù: “Đó là vì cô ấy không phải người bình thường”.

Hoa Nguyên Cát hỏi: “Sư đệ nói vậy là sao?”

Ngô Bình giải thích: “Sư huynh, trên đời này có rất ít người có tài năng siêu phàm. Chính vì họ quá xuất sắc ở một lĩnh vực nào đó nên mới khiến ông trời nổi giận, sau đó khiến họ kém ở một mặt nào đó. Ví dụ như vóc dáng đẹp thì đầu óc kém, còn nếu là người thông minh nhanh trí thì thường yếu ớt, nhanh đi chầu diêm vương”.

Tả Kỳ Phong ngẩn ra: “Còn chuyện này nữa ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Nếu cô gái này có giọng hát cực hay và múa rất đẹp thì đương nhiên cũng khiến ông trời đố kỵ, khiến dung nhan của cô ấy xấu ma chê quỷ hờn”.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì Tuyết Nhạn đã dẫn một cô gái đi vào. Nhìn thấy cô gái ấy, Ngô Bình cũng bị sự gương mặt xấu của cô ấy dọa cho giật cả mình. Trên mặt cô gái mọc đầy lông đen, làn da thì nhăn nheo, mũi vừa to vừa nhiều mụn đầu đen, mắt thì híp tịt, con ngươi có màu vàng đáng sợ. Miệng thì rộng, răng mọc không theo hàng theo lối, đã thế còn đen sì.

Ngô Bình lập tức có cảm giác chán ghét theo bản năng với cô gái.

Anh nhìn thêm một lúc rồi nói: “Xấu đến mức này cũng là một tài năng đấy”.

Tuyết Hồng cúi thấp đầu xuống, hình như rất tự ti.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play