Chương 2944
Chương 2944
Tuyết Nhạn nói: “Tuyết Hồng, đây là ngũ gia, anh ấy biết y thuật, có thể luyện chế đan dược khiến người ta xinh đẹp hơn”.
Ngô Bình vẫy tay gọi: “Tuyết Hồng, lại đây”.
Tuyết Hồng đứng trước mặt Ngô Bình, nhưng không dám nhìn anh.
Ngô Bình chộp tay vào vai của Tuyết Hồng thì bắt được một hắc quang sền sệt, nó phát ra tiếng kêu chít chít. Sức mạnh của nó rất lớn, nó ra sức vùng vẫy trong tay Ngô Bình, nếu không nhờ thần lực bức người cùng tài năng thông thiên thì Ngô Bình sẽ không giữ được nó.
Tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, Tả Kỳ Phong hỏi: “Sư đệ, đây là thứ quỷ quái gì vậy?”
Ngô Bình bóp chặt hắc quang trong tay rồi cười nói: “Là thứ ô uế”.
Một cảnh tượng kỳ lạ đã xuất hiện, gương mặt của Tuyết Hồng dần thay đổi, lông đen biến mất, sau đó làn da của cô ấy cũng trở nên căng bóng, trắng trẻo.
Tuyết Nhạn ngạc nhiên nói: “Gương mặt của Tuyết Hồng đang thay đổi”.
Ngô Bình dồn toàn bộ sự chú ý vào hắc quang nên cười nói: “Không ngờ lại bắt được thứ quỷ này ở đây”.
Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ, ô uế rốt cuộc là thứ gì? Nó có thể khiến người khác xấu đi ư?”
Ngô Bình: “Ô uế này là vật cực xấu trong tự nhiên, Nó có thể lây nhiễm cho nguyên thần và vạn vật. Nó thường sinh trưởng trong có thể sinh vật nào đó, con ô uế này thì vẫn bé thôi, nhưng mấy nữa nó sẽ trưởng thành. Đến lúc ấy, nó không chỉ lây nhiễm cái xấu cho pháp khí, mà còn cả thần hồn của cường giả nữa”.
Hoa Nguyên Cát nói: “Sư đệ, cường giả mà cậu nói là chỉ cảnh giới nào?”
Ngô Bình: “Ít nhất là Chân Tiên, chỉ cần nhiễm một chút thôi thì cũng đi đời”.
Hai người kia há hốc miệng nói: “Sư đệ, cậu mau buông tay ra, đừng để bị nó lây nhiễm”.
Ngô Bình: “Sư huynh yên tâm, con này chưa lớn, tuy uy lực mạnh nhưng em vẫn khống chế được”.
Nói rồi, anh lấy một cái bình ngọc ra, sau đó bỏ hắc quang vào rồi cất đi.
Bấy giờ, anh mới nhìn sang Tuyết Hồng rồi nói: “Quả nhiên đã bình thường trở lại rồi”.
Dứt lời, anh giơ tay khẽ điểm vào cổ của Tuyết Hồng, cô ấy lập tức ho khù khụ.
Tuyết Nhạn hỏi: “Ngũ gia, anh đang điều trị cho em ấy ạ?”
Ngô Bình: “Tôi làm cổ họng cô ấy kém đi, tuy không còn giọng hát tuyệt vời nữa, nhưng thế mới tránh khỏi bị trời đố kỵ”.
Tuyết Nhạn nói: “Không còn giọng hát hay nữa cũng không sao, chỉ cần Tuyết Hồng có thể hồi phục dáng vẻ của người bình thường là được”.
Anh viết một đơn thuốc rồi nói: “Nhắc cô ấy về nhà uống thuốc, mỗi ngày uống một lần, trong vòng bảy ngày sẽ hồi phục dung nhan vốn có”.
Tuyết Nhạn ngẩn ra: “Dung nhan vốn có ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Dung nhan của cô ấy bị ô uế che lấp, vì thế trông mới xấu. Nếu tôi đoán không nhầm thì vốn cô ấy cũng rất đẹp, ít cũng phải đẹp ngang cô đúng không?”
Tuyết Nhạn mừng rỡ: “Thế thì tốt quá rồi, cảm ơn ngũ gia”.
Tuyết Hồng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, cô ấy rất cảm kích nói: “Cảm ơn ngũ gia”.
Ngô Bình xua tay: “Hai chị em về đi”.
Tuyệt Nhạn dẫn Tuyết Hồng ra ngoài, Hoa Nguyên Cát cười nói: “Sư đệ có kiến thức thật sâu rộng, còn biết cả thứ quái quỷ này nữa”.