Chương 2942
Tả Kỳ Phong: “Gọi hai cô ấy đến chào ngũ sư đệ đi”.
Quản gia lập tức hành lễ với Ngô Bình: “Chào ngũ gia ạ!”
Ngô Bình được mời vào phòng khách, bày trí trong này rất sang trọng, người hầu kẻ hạ cả đống.
Tả Kỳ Phong nói: “Sư đệ, đây là nơi anh thường đến ở tạm, anh có nuôi mấy cô gái ở đây để mua vui, lát cậu gặp họ chút nhé”.
Tả Kỳ Phòng vừa nói dứt câu thì có hai cô gái bước ra, một cô mặc váy hồng, một cô váy xanh, cả hai đều xinh đẹp tuyệt sắc, khiến ai đã nhìn rồi là không muốn dời mắt đi chỗ khác.
Tả Kỳ Phong cười nói: “Băng Nghiên, Tuyết Nhạn, đây là Trương Tiểu Bình – sư đệ thứ năm của anh”.
“Chào ngũ gia!”, hai cô gái cùng cất tiếng chào.
Ngô Bình gật đầu: “Không cần đa lễ”.
Đôi bên trò chuyện vài câu thì Băng Nghiên bắt đầu biểu diễn, tiếng đàn du dương êm tai, còn Tuyết Nhạn thì nhảy múa.
Mọi người vừa xem ca múa vừa tiếp tục bàn luận về hội quán luyện đan.
Ngô Bình: “Hội quán này có nhiều thầy luyện đan lắm ạ?”
Tả Kỳ Phong: “Ừm, thầy luyện đan ở đây kém nhất cũng là cấp ba sao”.
Tả Kỳ Phong giải thích kỹ hơn cho Ngô Bình nghe, cấp bậc của thầy luyện đan ở Tiên Giới được cấp rất nghiêm ngặt, hơn nữa chỉ khi luyện thành một loại đan dược có cấp bậc hoặc chất lượng nhất định thì mới được phân cấp tương ứng.
Cấp thấp nhất là học trò luyện đan, thường thì họ chỉ luyện chế được các đan dược cấp thấp, tiếp theo thì đến thầy luyện đan. Thầy luyện đan được chia thành thấy luyện đan bình thường và thầy luyện đan theo cấp sao. Trong đó thầy luyện đan bình thường có các cấp là sơ cấp, trung cấp và cao cấp.
Còn thầy luyện đan theo cấp sao thì thường được gọi là đại sư luyện đan, có từ một đến mười sao. Trong đó cấp ba sao đã được coi là nhân tài hiếm có rồi.
Cấp năm sao thì chỉ có các thế lực siêu cấp mới bồi dưỡng ra được. Ví dụ như Thiên Địa Kiếm Tông cũng chỉ có một đại sư luyện đan hai sao và vài đại sư luyện đan một sao thôi.
Nghe Tả Kỳ Phong nói xong, Ngô Bình: “Có nghĩa là phải đạt được một cấc bậc thì mới được gia nhập hội quán luyện đan?”
Hoa Nguyên Cát: “Đương nhiên. Hơn nữa, hội quán này còn kiêm luôn nhiệm vụ nhận xét thầy luyện đan, chỉ cần mất phí là có thể tiến hành kiểm tra cấp bậc rồi”.
Ngô Bình: “Có tiêu chuẩn đánh giá gì không?”
Hoa Nguyên Cát cười nói: “Sư đệ, cậu hỏi làm gì? Lẽ nào cậu cũng là thầy luyện đan?”
Ngô Bình: “Đúng là em có thể luyện chế được ít đan dược, nhưng không biết trình độ của mình thế nào, vì thế định kiểm tra thử”.
Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong ngạc nhiên nói: “Sư đệ biết luyện đan thật ư?”
Ngô Bình: “Có gì đâu mà hai vị sư huynh ngạc nhiên thế, luyện đan cũng đâu khó mấy”.
Tả Kỳ Phong cười nói: “Thế thì lát chúng ta đi kiểm tra luôn”.
Tả Kỳ Phong gọi quản gia, ông ấy nhanh chóng mang một cuốn sách đến, bên trong viết rõ ràng về việc cần luyện chế đan dược nào, luyện chế đến trình độ gì thì được cấp bậc ra sao.
Ngô Bình đọc lướt qua, sau đó cảm thấy với trình độ hiện giờ của mình thì chắc anh sẽ được bốn sao hoặc ba sao.
Anh hỏi: “Sư huynh, tại sao Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta không bồi dưỡng được một đại sư luyện đan ba sao nào?”
Hoa Nguyên Cát cười trừ: “Sư đệ, cậu biết bồi dưỡng một đại sư luyện đan ba sao khó thế nào không? Sẽ cần đến rất nhiều dược liệu và tài nguyên đấy. Hơn nữa, dù cậu có tài nguyên thì cũng chưa chắc tìm được người có thiên bẩm về luyện đan. Riêng đại sư luyện đan hai sao của Thiên Địa Kiếm Tông kia, chúng ta cũng phải vất vả lắm mới tìm được đấy”.