Chương 2858

Người đàn ông áo xanh chắp tay nói: “Tôi là Thường Minh Cổ của Hoả Diệm Môn”.

Ngô Bình đáp lễ: “Tôi là – Ngô Bình – Long chủ của Thiên Long”.

Bấy giờ mọi người mới ngớ ra, thì ra anh là Ngô Bình! Nghe nói nếu anh mà cố tranh vị trí võ lâm chí tôn thì đã giành được vị trí ấy rồi.

Thường Minh Cổ cười nói: “Long chủ Ngô, nghe danh đã lâu”.

Ngô Bình: “Không dám!”

Thường Minh Cổ: “Chỉ có Long chủ Ngô mới xứng với danh xưng Chân Nhân”.

Ngô Bình: “Anh nói vậy là sao?”

Thường Minh Cổ: “Có chưa đến một phần một trăm tu sĩ ở Tiên Giới được gọi là Chân Nhân. Cách gọi này có hạn chế về điều kiện rất nghiêm ngặt, nếu không đạt yêu cầu thì không được dùng danh xưng ấy. Trước kia, dưới Hạ Giới có quá ít tu sĩ nên cách gọi này mới được dùng lung tung như hiện giờ, gì mà Võ Thần, Võ Vương, Chân Quân với Tiên Quân. Ví dụ chỉ cần đạt đến tầng thứ ba cảnh giới Địa Tiên đã dám nhận là Chân Nhân rồi. Nếu ở Tiên Giới thì chỉ dám nói mình là tu sĩ Địa Tiên tầng thứ ba thôi, cùng lắm thì là cảnh giới Địa Tiên Thần Biến. Nếu chưa đạt tiêu chuẩn của Chân Nhân thì tuyệt đối không dám nhận bừa”.

Ngô Bình hào hứng nói: “Vậy điều kiện để được gọi là Chân Nhân là gì?”

Thường Minh Cổ: “Ở Tiên giới có cục kiểm tra, nếu đủ điều kiện thì tiên đình sẽ cấp danh xưng”.

Ngô Bình: “Hoá ra Chân Nhân là một danh hiệu à?”

Thường Minh Cổ: “Không chỉ Chân Nhân, mà Chân Quân, Tiên Tôn cũng thế. Tôi nhận được tin là sắp tới Hạ Giới cũng sẽ có một cục để kiểm tra như thế, chỉ ần tốn ít một trăm tiền báu là có thể kiểm tra được rồi”.

Ngô Bình: “Nhận được danh hiệu Chân Nhân thì có lợi ích gì?”

Thường Minh Cổ: “Lợi ích nhiều chứ, dù làm lính hay quan chức thì đều được ưu tiên. Nếu có thể trở thành Chân Quân hay Tiên Tôn thì địa vị càng cao hơn”.

Ngô Bình: “Nghe cách nói của anh Thường thì Hoả Diệm Môn của các anh thuộc Tiên Giới à?”

Thường Minh Cổ: “Đúng thế, Hoả Diệm Môn là môn phái hạng hai ở Tiên Giới”.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một có một cánh cửa xuất hiện ở hồ, có một người đàn ông trung niên đứng ở ngoài cửa, sau đó nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người xếp hàng rồi vào lần lượt, sẽ dựa vào phiếu để vào tầng một chọn đồ. Có vài điểm cần chú ý như sau, thứ nhất đã lấy thứ gì rồi thì không được đổi, nếu không sẽ bị tước quyền chọn đồ. Thứ hai là nếu được quốc khố cho phép thì sẽ được lên tầng hai chọn tiếp”.

Nghe thấy thế, mọi người đều xếp thành hàng, không còn cảnh chen lấn nữa, vì sớm muộn cũng sẽ được vào.

Đến lượt Ngô Bình, anh và Thường Minh Cổ người trước người sau đi vào bên trong.

Phía sau cánh cửa là một không gian rộng rãi, có rất nhiều hòm, bàn và ghế bày la liệt khắp nơi, có nhiều cái còn hỏng rồi.

Ngô Bình thấy thế thì nghệt mặt ra, dường như tất cả những thứ anh từng nhìn thấy đều có ở đây hết. Nào là bình, chai, lọ, bàn ghế, nồi niêu, vũ khí, dao kéo, chăn gối, giày dép đều có đủ.

Không chỉ Ngô Bình mà tất cả mọi người đều tức phát điên, toàn đồ linh tinh thế này thì cho họ lấy mười nghìn thứ cũng chẳng đáng giá tẹo nào.

“Đây là kho của nhà nước ư? Rõ là cái tiệm tạm hoá mà!”, có người chán nản nói.

Sau giây phút kinh ngạc ban đầu, Ngô Bình đã bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười rồi cất bước. Anh vừa đi vừa thi triển năng lực thứ hai mà mình có được sau khi mở khoá nguyên thần, đó là vạn vật hữu linh!

Vạn vật hữu linh là khi anh đến gần một thứ có linh tính hay sinh vật sống thì sẽ cảm nhận được và kết nối với nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play