Chương 2859
Vì thế, anh bước nhanh lên phía trước, càng đi càng nhanh, vì anh phát hiện đồ vật ở mọi nơi anh đi qua đều có linh tính và anh có thể cảm nhận được.
Anh đi được vài trăm mét thì giơ tay lên, sau đó có một cái nghiên mực bay từ trong đống đồ hỗn loạn tới, thoạt nhìn trông nó rất bình thường, nhưng thật ra bên trong có linh ý, nên nó là một món bảo vật Tiên Thiên.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy loại đá để làm nên cái nghiên mực này là một khối linh thạch, sau khi trở thành nghiên mực rồi, nó đã biến thành bảo vật thông linh.
Ngô Bình cất cái nghiên mực đi, sau đó cứ thế bước nhanh, không lâu sau anh đã phát hiện ra món đồ thông linh thứ hai là một cái gối.
Cái gối này làm bằng ngọc, bên trong có đường vân màu đỏ, nhưng đây là một cái gối không hề tầm thường, nó có hung linh bên trong, nếu gối lên nó đi ngủ thì dễ bị nó cắn nuốt thần hồn.
Ngô Bình không nói nhiều mà cất nó đi ngay. Tuy đây là một món đồ xấu, nhưng chỉ cần dùng đúng chỗ thì vẫn là bảo vật.
Sau đó, anh vẫn đi nhanh, thi thoảng dừng lại để chọn các món đồ thông linh. Một tiếng sau, Ngô Bình đã chọn được một trăm món đồ.
Khi lấy đến món đồ thứ 100, bên tai anh vang lên giọng nói: “Bạn đã thông qua kiểm tra ban đầu của Động Thiên Đa Bảo, mời lên tầng hau!”
Ngô Bình ngẩn ra, Động Thiên Đa Bảo ư?
Trong lúc anh đang suy nghĩ thì có một cánh cửa xuất hiện, Ngô Bình nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai ở gần nên bước vào luôn.
Tầng hai của Động Thiên Đa Bảo có các cái cột bằng ngọc đứng sừng sững, các cột này đều rỗng ruột, cái to cái nhỏ, bên trong cột đều có thứ gì đó. Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài thì không thấy gì, hươn nữa thần niệm cũng không thể xuyên vào trong cột được.
Giọng nói kia vang lên: “Đây là tầng hai của Động Thiên Đa Bảo, có 10 nghìn cái cột ở đây. Bên trong mỗi cột đều có một món bảo vật, trong đó có ba món quý giá nhất do đích thân Đạo Quân làm ra, nếu cậu có thể tìm thấy chúng thì sẽ được lên tầng ba”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Lên tầng ba rồi thì tôi được gì?”
Giọng nói kia: “Động Thiên này có bảo vật mà Đạo Quân để lại, người đã tạo ra hai bài kiểm tra để chọn người có cơ may và cơ duyên để truyền thừa đạo thống”.
“Vậy là trên tầng ba có truyền thừa và tài nguyên của Đạo Quân ư?”
“Cụ thể thế nào thì cứ lên sẽ biết”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Anh hoá thành một cái bóng mờ ảo, sau đó nhanh chóng di chuyển qua các cột, nhờ năng lực vạn vật hữu linh mà anh đã phát hiện ra bảo vật có linh tinh mạnh nhất trong một cái cột. Thậm chí, sau khi kết nối với ba bảo vật quý giá nhất kia, anh đã biết chúng là gì.
Anh giơ tay đập vào một cái cột, nó lập tức tách các mảnh ra, để lộ một cái vòng vàng có khắc chữ tiên.
Chiếc vòng này có tên là Đa Bảo Kim Hoàn, là một món đạo khí, có thể bay ra đê tấn công kẻ địch, cũng có thể thu nhỏ để trói tay đối thủ. Năm xưa, Đạo Quân Đa Bảo đã mất cả nghìn năm mới có thể chế tạo ra nó.
Sau khi món đồ này xuất hiện, Ngô Bình lập tức tuột khỏi tay Ngô Bình rồi bay lên cao.
Ngô Bình nói: “Chuyện gì thế? Đồ tôi tìm thấy mà không thuộc về tôi à?”
Giọng nói kia: “Muốn lấy được đồ của Đạo Quân thì phải lên tầng ba”.
Ngô Bình không nói nhiều mà mở tiếp hai cái cột nữa, trong đó có một bức tranh cuốn, anh mở ra thì thấy trong tranh vữ một con mãnh thú rất đáng sợ.