Viên Đào Đào: “Biết vì sao Hoắc tổng lại đột nhiên muốn ở lại đây hay không?”
Trình Gia Mục giật mình, trên mặt lại không hề biến sắc, làm bộ lơ đãng hỏi: “Vì sao?”
Viên Đào Đào: “Không phải là vì công việc, càng không phải là vì quan sát
việc diễn xuất gì đó mà là vì – người trong lòng của anh ta đang ở đoàn
làm phim của chúng ta.” Trình Gia Mục cảm thấy như bị sét đánh, theo
phản ứng của Hoắc Dật mà nói thì, mặc dù tuyệt đối không phải là vì
người trong lòng nhưng chuyện tình nhân cũng là sự thật. Nhưng làm sao
Đào Đào lại nghe được chuyện này? Mặc dù Đào Đào không biết cậu là anh
trai ruột của con bé, nhưng Trình Gia Mục cũng không muốn bị vạch trần
thân phận bị bao nuôi đáng xấu hổ trước mặt em gái. Không được, không
thể tự loạn trận cước, Trình Gia Mục tận lực bình tĩnh nhìn Viên Đào
Đào.
Thấy hai người Đồng Hoài Cẩn và
Trình Gia Mục đều không nháy mắt mà nhìn chằm chằm mình, nhìn tới chăm
chú, tâm ý hóng drama của Viên Đào Đào được thỏa mãn, thẳng thắn tuyên
bố kết quả: “Hóa ra Hoắc tổng và Lý Tử Bồng là tình nhân cũ!”
Đồng Hoài Cẩn và Trình Gia Mục trăm miệng một lời: “Cái gì?!”
Viên Đào Đào vội vàng giơ ngón trỏ lên dán trên môi: “Xuỵt xuỵt!” Cô quát
khẽ: “Muốn chết hả! Làm gì mà lớn tiếng như vậy! Cẩn thận kẻo người khác nghe được!”
Đồng Hoài Cẩn biết nghe lẽ
phải, cũng thấp giọng: “Đào Đào, làm sao cô biết, mau nói chi tiết đi.”
Viên Đào Đào nói: “Vừa rồi tôi nghe mấy chị gái kia nói, không thể nói
cho người khác biết a.” Cô chỉ chỉ hướng mấy chị em trong tổ trang điểm, Trình Gia Mục nhớ tới câu danh ngôn kia: “Nếu như bạn muốn truyền bá
tin tức một cách nhanh chóng nhất, vậy thì cứ nói cho một cô gái, đồng
thời căn dặn cô ấy đừng có nói cho người khác.”
Đồng Hoài Cẩn khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy mấy cô ấy làm sao mà biết được?”
Viên Đào Đào bĩu môi, có chút khinh miệt: “Là người đại diện của Lý Tử Bồng – Lý Song Song tới khoe khoang với bọn họ, không chỉ khoe mẽ mà còn ăn
luôn nửa thùng gà rán của họ.” Lý Song Song là một cô nàng béo mập, trừ
việc tham ăn còn thích chiếm lợi riêng, nghe nói là thân thích của Lý Tử Bồng. Nói là người đại diện còn không bằng xem như hỗ trợ quản lý sổ
sách, rất nhiều chuyện đại sự đều là Lý Tử Bồng quyết định, cô nàng chỉ
là chân chạy vặt mà thôi.
Xem ra người
này tố chất cũng không cao, trêu chọc khiến mấy cô gái nhỏ kia không
vui, mới một hồi đã đồn thổi drama khắp đoàn làm phim. Lại còn đi khoe
khoang, thật sự là không muốn chết tử tế mà, nhưng dù sao không có lửa
thì làm sao có khói? Quả thực từ khi ra mắt đến nay Hoắc Dật chưa từng
có bất cứ tin xấu nào, Trình Gia Mục vốn cho rằng hắn là gay nhưng nói
không chừng lại là song tính.
Nghĩ vậy cậu liền hỏi: “Tin tức này có tin được không? Có phải là Lý Song Song đang khoác lác không?”
Đồng Hoài Cẩn ra vẻ trải đời mà phân thích: “Không đâu, mấy người đừng thấy
Lý Song Song ngu xuẩn mà nhầm, Lý Tử Bồng này là cáo thành tinh rồi nha. Nếu như Lý Tử Bồng không ngầm đồng ý thì cô ta cũng sẽ không đi nói
lung tung. Nói không chừng chính là Lý Tử Bồng muốn gieo rắc tin đồn,
chẳng lẽ là muốn tung tin thật giả lẫn lộn với Hoắc tổng nhà chúng ta?”
“Tung tin thật giả lẫn lộn với Hoắc tổng? Thật buồn nôn, đây không phải là
lợi dụng hay sao?” Viên Đào Đào dù sao cũng còn nhỏ tuổi, vui giận gì
cũng đều biểu hiện ra ngoài. Trình Gia Mục nhíu nhíu mày, ở đây chỉ có
cậu và Đồng Hoài Cẩn nhưng nếu có người đa tâm ở đây, quay lưng nói lại
cho Lý Tử Bồng rồi châm ngòi vài câu liền sẽ kết thù.
Cậu có chút nghiêm nghị nói: “Đào Đào, không nên nói lung tung.” Đồng Hoài
Cẩn lại hiểu lầm ý của cậu: “Tôi nói này, sao cậu cứ quản việc của Đào
Đào thế? Cậu còn trẻ mà khẩu khí cứ như cha cô ấy vậy.”
Tôi là anh nó không phải cha được chứ! Thật sự khoảng cách thế hệ lớn như
vậy sao? Nội tâm Trình Gia Mục gào thét, miệng lại nói: “Tôi sợ cô ấy
không giữ mồm giữ miệng rồi lại đắc tội với người ta.”
Đồng Hoài Cẩn: “Ngừng ngừng ngừng, đừng ngắt lời nữa, Đào Đào, cô nói.” Trong mắt tỏa ra linh quang hóng drama.
Viên Đào Đào nói: “Cô ta nói có sách mách có chứng, nói Hoắc tổng thích Lý
Tử Bồng, còn mời cô ta đi ăn cơm, đưa hoa. Chẳng qua là Lý Tử Bồng cảm
thấy hiện giờ nên lấy sự nghiệp làm trọng, không muốn nói chuyện yêu
đương nên không đáp ứng hắn.” Trình Gia Mục nghe xong có chút để bụng.
Mặc kệ chuyện này có phải thật hay không, nếu như Hoắc Dật là người song tính thì theo đuổi nữ minh tinh cũng không phải chuyện lạ thường gì.
Dù xem như là một người thuần gay thì vì sự nghiệp và hình tượng trước mặt công chúng, nhiều người cũng sẽ gắng tìm một cô gái để kết hôn. Tiết Vũ đã ở bên mình nhiều năm như vậy, không phải cho tới giờ cũng không tính sẽ công khai hay sao? Loại chuyện ở chốn công cộng hắn chỉ sợ tránh
mình không kịp, Trình Gia Mục sớm đã tập thành thói quen.
Cậu lắc đầu, có chút mặt ủ mày chau, nói: “Hóa ra Hoắc tổng thích kiểu
người này.” Đồng Hoài Cẩn chậc chậc mấy tiếng: “Không có khả năng, sếp
nhà chúng ta tuy rằng tính tình cổ quái, gắt gỏng dễ giận, khí thế dọa
người nhưng miễn cưỡng cũng vẫn xem như trai đẹp có tiếng. Tôi tin thẩm
mỹ của hắn cũng sẽ không quá kém, nhất định sẽ không thích dạng người
tâm cơ trà xanh như Lý Tử Bồng.”
Hai
người bị logic nghiêm túc của hắn dọa cho trợn mắt há mồm. Đồng Hoài Cẩn tiếp tục phân tích: “Theo tôi đoán, coi như những chuyện này là thật
thì sếp cũng chỉ đang chơi đùa, khẳng định không coi là thật. Chẳng qua
khả năng này cũng không lớn, tôi đã ký hợp đồng với công ty từ ngày Gia
Sang được thành lập, cũng đã đi theo sếp được mấy năm. Hoắc tổng nhà ta
quả thực chưa từng vướng phải chuyện xấu, tôi từng nghe được từ bộ phận
PR, bọn họ chưa bao giờ phải mua lại dữ liệu liên quan tới Hoắc tổng từ
đám phóng viên săn tin.”
Trình Gia Mục có chút bất đắc dĩ: “Anh nghe ngóng những thứ này làm gì?”
Đồng Hoài Cẩn thâm trầm nói: “Có chứ, phải nghe chứ, không hóng drama thì
đúng là uổng phí thanh xuân.” Viên Đào Đào âu sầu gật đầu trong lòng,
hai người nhanh chóng cọ ra lửa đồng minh, sự hào hứng của Đồng Hoài Cẩn bị kích phát, tiếp tục lý luận như Conan: “Nếu như chuyện này không
phải sự thật, vậy thì Lý Tử Bồng này không hề đơn giản, hẳn là muốn chơi lớn.”
Viên Đào Đào cực kỳ kích động hỏi: “Cái gì cơ?” Đồng Hoài Cẩn nói: “Mấy người không biết sao? Hợp đồng của Lý Tử Bồng đã sắp đến kỳ hạn, cô ta còn đang tìm kiếm hoạt động khắp
nơi đó.” Lý Tử Bồng là nghệ sĩ của Lợi Tinh, mặc dù cũng được xem như
minh tinh tuyến số 1 nhưng ở Lợi Tinh lại không phải kẻ lão làng. Chuyện cô ta và Tô Bội Lam tranh nhau chức vị ‘đại tỷ’ đã từng bị nhắc tới
trên báo không ít lần. Nhưng bất luận là thực lực hay nhân mạch cô ta
đều không sánh nổi với Tô Bội Lam, xem ra là muốn từ bỏ rồi.
“Nói như vậy, Lý Tử Bồng muốn ký kết với Gia Sang?” Trình Gia Mục không khỏi tò mò.
Đồng Hoài Cẩn nói: “Cũng có khả năng này. Mặc dù nghệ sĩ dưới trướng Gia
Sang cũng nhiều nhưng tài chính hùng hậu, tài nguyên cũng nhiều hơn. Đến Gia Sang cho dù không thể làm đại tỷ thế nhưng cũng không phải là không có cơ hội, tôi còn nghe nói cô ta muốn mở phòng làm việc.”
“Phòng làm việc?” Không ngờ được Lý Tử Bồng này lại có khẩu khí lớn như vậy,
nếu như thành lập riêng thì tương đương với việc tự mình làm chủ. Phát
triển tốt thì không chừng còn có thể ký kết với những nghệ sĩ khác, từ
diễn viên đổi nghề qua làm thương nhân. Đối với diễn viên dùng tuổi
thanh xuân để kiếm sống thì không thể không nói, đây chính là một đường
lui rất tốt.
Muốn chèo lái phòng làm việc riêng thì cũng cần rất nhiều nhân mạch, nếu như có thể bám lấy cây đại
thụ Hoắc Dật này vậy thì hết thảy đều sẽ dễ dàng, làm ít công lớn.
Đồng Hoài Cẩn tiếp tục: “Nếu như cô ta muốn theo đuổi Hoắc Dật, trước tiên
sẽ để Lý Song Song thả ra ít tin đồn, thăm dò xem Hoắc tổng có tâm tư
này hay không. Nếu không có cô ta sẽ ra mặt phủ nhận, không có tổn thất
gì. Thật sự là một nước cờ hay.”
Người
phụ trách trường quay tới thông báo tiếp tục làm việc, ngắt ngang cuộc
thảo luận của họ. Cảnh tiếp theo lập tức được triển khai, là cảnh Đồng
Hoài Cẩn mang binh, ngựa cũng là mượn từ bãi chăn ngựa gần đó. Bởi vì
nơi đó tương đối gần với Ảnh Thị Thành nên những chú ngựa này thường
xuyên bị mượn tới quay phim. Phía chuồng ngựa cũng tăng thêm không ít
thu nhập, cho nên từng chú ngựa đều nuôi cho cao lớn khỏe mạnh.
Rất nhanh Đồng Hoài Cẩn đã thay xong quần áo, hắn mặc một thân y phục chiến đấu sáng loáng, tua rua màu đỏ sậm trên mũ đong đưa đón gió phối hợp
với gương mặt soái khí của Đồng Hoài Cẩn, thực sự mang khí chất anh hùng hừng hực. Trừ Đồng Hoài Cẩn thì bên ngoài còn có hơn mười con chiến mã, ngồi trên đó đều là diễn viên quần chúng. Đây là một cảnh dài, Đồng
Hoài Cẩn và nhóm diễn viên cưỡi ngựa chạy tới từ xa, trong miệng hô
‘Giết’, cuối cùng quay một cảnh đặc tả cho hắn là kết thúc.
Thạch Trường An nhìn lớp hóa trang của hắn một chút, cảm thấy không được tốt
lại kêu thợ trang điểm bôi thêm một lớp nhọ đen. Loại cảm giác chật vật
khi trải qua khói lửa chiến tranh trên lưng ngựa, tuy là vẫn hừng hực
khí khái anh hùng nhưng nếu như gương mặt quá sạch sẽ, có thể khiến
người xem cảm thấy giả tạo. Đạo diễn Thạch đã lên tiếng, đạo diễn trường quay cũng cảm thấy có đạo lý, liền phân phó trợ lý đạo diễn gọi mấy
diễn viên khác xuống ngựa bổ trang.
Loại
chuyện chạy việc này đương nhiên là để người trẻ tuổi đi làm. Viên Đào
Đào liền tích cực làm việc, sau khi gọi nhóm diễn viên ấy xuống cô lại
không lập tức trở lại. Trình Gia Mục có hơi bận tâm, sợ cô bị ngựa đụng
phải nên gọi người về. Viên Đào Đào mấy bước đã chạy tới, nói: “Anh Mục, anh giúp em nhìn một chút. Không hiểu sao em cảm giác yên ngựa kia hình như hơi có vấn đề.”
Theo lý mà nói những yên ngựa này hẳn là đều đã kiểm tra qua mấy lần, không có vấn đề. Đây
là trách nhiệm của tổ đạo cụ, mà Viên Đào Đào lại không có kinh nghiệm,
tự cô không thể khẳng định là nó có vấn đề hay mình nhìn nhầm. Cho nên
một trợ lý nhỏ mới tới như cô không dám trực tiếp nói với đạo diễn, miễn cho châm ngòi hiềm nghi không đáng có.
Trình Gia Mục đi về chỗ đàn ngựa, Thạch Trường An lại bắt đầu gọi mọi người
chuẩn bị. Trình Gia Mục vội vàng chạy nhanh mấy bước tới phía trước Đồng Hoài Cẩn, phát hiện yên ngựa đỏ thẫm mà Đồng Hoài Cẩn cưỡi quả thực
không ổn. Chẳng qua, Viên Đào Đào nói cũng không đúng, không phải là yên ngựa có vấn đề, nó chỉ hơi cũ, thứ thực sự có vấn đề chính là đai giữ
yên ngựa.
Vì lý do an toàn, những chú
ngựa này đều được gắn hai yên, mà cái phía sau này một đầu đai yên đã
lung lay sắp đổ, như thể sẽ đứt. Trình Gia Mục vội vàng ngăn cản Đồng
Hoài Cẩn: “Đừng lên ngựa, con ngựa này có vấn đề.”
Thấy Đồng Hoài Cẩn chậm chạp không lên ngựa, đạo diễn trường quay tự mình đi tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Mọi người đều đang đợi.” Trình Gia Mục
nhìn hắn nói: “Con ngựa này có vấn đề, không thể để anh Đông cưỡi.” Đạo
diễn nhìn chỗ mà cậu chỉ, cũng không dám để cho Đồng Hoài Cẩn mạo hiểm,
hắn khuếch đại âm thanh trong loa cầm tay gọi nhóm đạo cụ đi qua, một
lần nữa đổi lại đai yên ngựa rồi mới quay.
Nhóm đạo cụ liên tục nói xin lỗi, lúc thay đai còn nói với Trình Gia Mục:
“May nhờ có cậu phát hiện, không phải chỉ là đầu đai yên ngựa đâu, nó mà đứt thì bàn đạp cũng sẽ bất ổn, rất dễ khiến ngựa hoảng loạn. Nếu nó
quẳng ngã thầy Đông thì chúng tôi cũng không bồi thường nổi.” Lại nghi
hoặc nhỏ giọng lầm bầm: “Rõ ràng chúng tôi đã kiểm tra qua nha.”
Nhưng lúc khởi quay, Đồng Hoài Cẩn lại hết sức tiếc mạng, sống chết gì cũng
không chịu ngồi lên con ngựa kia. Bên đạo cụ liên tục cam đoan đã gắn
rất chắc chắn hắn vẫn không chịu, nhất định đòi đổi qua con khác. Đạo
diễn cũng không còn cách nào khác, ngựa đều như nhau muốn đổi thì đổi
đi, số ngựa này đều thuê đủ số lượng cũng không lãng phí.
Con ngựa Đồng Hoài Cẩn cưỡi liền được đổi cho một diễn viên quần chúng.
Giải quyết xong mọi việc thời gian cũng đã trôi qua được vài giờ, Thạch
Trường An có chút nóng nảy. Cảnh quay ngoài trời này nếu đợi lâu, ánh
sáng không tốt sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả. Ông vội vàng phân phó các tổ
vào vị trí, lập tức khai máy, còn tự mình đứng trong sân dặn dò Viên Đào Đào nhìn chằm chằm máy giám thị.
Phía
trước có gắn một đài quay chụp viễn cảnh lớn cùng với thiết bị thu âm
mini, còn có 8 ống quay tele, nghe nói là thiết bị tiên tiến nhất, mười
phần tinh quý. Thạch Trường An khuếch đại âm thanh loa, nói: “Tốt, mọi
người vất vả rồi, cảnh quay dài này cố gắng tranh thủ quay một lần liền
qua!”
Nhân viên tại trường quay gõ bảng, hô: “Action!”
Mười mấy chú ngựa chiến từ đằng xa nhanh chóng chạy tới, cuốn lên bụi đất
cuồn cuộn. Đồng Hoài Cẩn đi đầu tiên, làm sao còn nhìn ra chút dáng vẻ
sợ hãi tiếc mạng? Từ xa tiến lại, dần dần thấy rõ nét mặt kiên nghị và
quả cảm của hắn: “Rất tốt!” Thạch Trường An tán dương một tiếng: “Cắt.”
Thế nhưng đàn ngựa lại không dừng lại, Đồng Hoài Cẩn cũng liều mạng kéo dây cương. Tổ đạo diễn ý thức được chuyện không đúng, mấy nhà chỉ đạo
chuyên nghiệp phản ứng rất nhanh, vội vàng chạy lên ứng cứu. Rốt cuộc
khó khăn lắm nhóm ngựa mới dừng lại nhưng có một con vẫn mạnh mẽ xông
tới, trực tiếp chạy về phía máy giám thị!
Không được! Đào Đào còn đang ở đó!
Trình Gia Mục lập tức nhấc chân chạy tới chỗ cô bé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT